Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 390: "Âm mưu."




Chương 390: "Âm mưu."

Trong sở chỉ huy tạm thời của quân đoàn một cuộc tranh luận giữa các chỉ huy của liên quân quý tộc và Đỗ Phong Nam đang diễn ra.

“Tướng quân, ngài phân công thế này không thỏa đáng. Chúng ta có ba mươi nghìn quân đáng lẽ ra phải được phân công chiến tuyến nhiều hơn mới phải.”

Trần Tuấn chỉ huy của liên quân các quý tộc đang vô cùng bất mãn với bố trí của Đỗ Phong Nam.

Lý do rất chính đáng bọn hắn cho rằng quân số của bọn hắn đông hơn quân đoàn một đáng lẽ ra phải được bố trí chiến tuyến nhiều hơn mới phải, vậy mà bọn hắn lại chỉ được bố trí tại cánh phải. Ít nhất cũng phải có một phần ở trung tâm mới phải.

Trần Tuấn là một tướng lĩnh còn khá trẻ, nhìn qua cũng chỉ tầm trên dưới hai lăm, ánh mắt tràn đây tự tin, thậm chí còn hơi xúc động. Là một người trẻ tuổi lần đầu trở thành thống lĩnh toàn quân Trần Tuấn rất sốt ruột để có thể lập công.

Là thống lĩnh của liên quân, cũng là người thừa kế của Trần gia đương nhiên Trần Tuấn biết kế hoạch của ông nội nhà mình cùng với các quý tộc. Vì thế lần này hắn muốn giới hạn không gian hoạt động của quân đoàn một lớn nhất có thể nhằm nhanh chóng tiêu diệt lực lượng này.

Đương nhiên nếu có thể kiểm soát trung quân lợi thế của quân phản loạn sẽ trở nên cực lớn.

Còn tại sao một người trẻ như hắn lại có thể trở thành thống lĩnh của liên quân quý tộc trong tình huống quan trọng như thế này thì rất dễ hiểu, Trần gia là công tước nhưng các tướng lĩnh của Trần gia thực ra đã tổn thất gần như không còn sau cuộc chiến năm năm trước chỉ còn lại đám tướng lĩnh trẻ tuổi vì thế Trần gia không còn cách nào khác phải sử dụng người trẻ để dẫn quân.

Cho dù là tướng lĩnh trẻ tuổi nhưng Trần gia đương nhiên sẽ không cam tâm từ bỏ vị trí chủ đạo tại phương nam vì thế Trần Tuấn mặc dù trẻ tuổi nhưng hắn cuối cùng vẫn trở thành thống lĩnh của liên quân.

Liếc nhìn Trần Tuấn đang vô cùng tích cực nếu là người không biết có lẽ còn tưởng hắn là một người yêu nước, muốn gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Đương nhiên Đỗ Phong Nam sẽ không cho rằng như vậy hắn sẽ không để Trần Tuấn được như ý nguyện.



Nói thật nếu có thể Đỗ Phong Nam cũng không ngại thu hẹp lại diện tích cần phòng ngự của mình, chỉ có điều nếu nhường vị trí trung quân cho quân của các quý tộc thì pháo của chúng có thể với tới bến cảng sau lưng quân đoàn một, làm như vậy không khác nào chặt tay mình cả.

“Ta biết các ngươi rất muốn lập công, nhanh chóng đuổi kẻ thù ra khỏi vương quốc nhưng các ngươi đã tổn thất rất lớn bệ hạ đã nhìn thấy lòng trung thành của các ngươi không cần phải trả giá hơn nữa.”

Đỗ Phong Nam nói!

Mặc dù hắn biết q·uân đ·ội của liên minh quý tộc không tổn thất bao nhiều nhưng hắn không ngại sử dụng đống báo cáo láo trước kia của bọn hắn để hạn chế hành động của quý tộc.

Trần Tuấn nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, không biết phải nói thế nào. Hắn không ngờ được bởi vì việc báo cáo láo để dụ q·uân đ·ội hoàng gia tới mà bây giờ hắn lại bị chính lý do đó hạn chế. Cũng không thể nói đống báo cáo kia chỉ là giả để các ngươi nhanh chóng tiếp viện phải không, vì thế Trần Tuấn chỉ có thể nín nhịn trở về doanh trại q·uân đ·ội của mình.

“Ta cho rằng chúng ta nên hành động trước.”

Trên đường trở về doanh trại phó tướng của Trần Tuấn cùng là tướng quân của Lâm gia Lâm Nhạc lên tiếng nói.

Lời này nói ra khiến Trần Tuấn cảnh giác quan sát xung quanh rồi nhìn sang Lâm Nhạc hỏi.

“Ý ngươi là gì?”

Nhưng người xung quanh cũng cảnh giác tụ lại xung quanh Lâm Nhạc muốn biết hắn muốn nói gì.

Tất cả những người ở đây đều là người biết chuyện hiển nhiên bọn hắn rất muốn biết đề nghị của Lâm Nhạc.



Lâm Nhạc ra hiệu cho mọi người quan sát xung quanh rồi hắn nói.

“Mọi người nhìn xem quân đoàn một chỉ vừa mới đến, phòng tuyến của bọn hắn còn đang xây dựng dang dở. Nếu chúng ta nhân cơ hội này t·ấn c·ông chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả không tưởng. Còn chưa kể bọn hắn không đề phòng chúng ta.”

Mọi người nghe vậy đưa ánh mắt quan sát xung quanh, đúng như những gì Lâm Nhạc nói lính của quân đoàn một vẫn đang vội vã đào hào, xây tường đất, toàn bộ phòng tuyến đều đang xây dựng dang giở.

“Chuyện này trở về nói.”

Trần Tuấn vội vã ngăn cản mọi người bàn luận, nơi này là quân doanh của quân đoàn một tai mắt ở khắp nơi nếu chẳng may lỡ lời liền sẽ gặp họa.

Mọi người nghe vậy cũng không nói thêm bất kỳ lời nào, bọn hắn im lặng cưỡi ngựa rời đi quân doanh.

Trở về quân doanh của mình bọn hắn mới tụ tập lại bàn bạc chuyện này.

“Chúng ta dù có phản nhưng vương quốc này vẫn là của chúng ta, là đất của chúng ta. Nếu chúng ta có thể tiêu diệt được quân đoàn một như vậy quyền chủ đạo vẫn thuộc về chúng ta. Nhưng nếu chờ hợp công với lũ Thái Nguyệt quyền chủ đạo vẫn còn thuộc về chúng ta sao? Đây là vương quốc của chúng ta, không phải của Thái Nguyệt, các ngươi cam tâm để bọn hắn dày xéo quốc gia này sao?”

Lâm Nhạc nghiêm túc nói.



“Nhưng nếu chúng ta tổn thất quá lớn, sẽ không thể đối trọng được với Thái Nguyệt, đến lúc đó không phải cũng như nhau sao?”

Một vị hầu tước khác nói.

Trong suy nghĩ của hắn nếu tổn thất quá nhiều quân tới khi người Thái Nguyệt tham chiến bọn hắn cũng sẽ mất quyền chủ động.

Lâm Nhạc lại nở một nụ cười chế nhạo nhìn vị hầu tước này nói.

“Ngươi thực sự cho rằng Đế quốc sẽ ngồi yên để Thái Nguyệt làm chủ đạo trận chiến này, nếu ta đoán không lầm Đế quốc sẽ hậu thuẫn cho Giao Châu. Nhưng nếu chúng ta có thể lấy được chiến thắng lần này, ta chắc chắn Đế quốc sẽ ra sức ủng hộ chúng ta.”

Nếu lần này để Thái Nguyệt chủ đạo trận chiến, gần như chắc chắn Nam Tinh sẽ trở thành sân sau của Thái Nguyệt, đây là điều Đế quốc không muốn nhìn thấy. Ngược lại Giao châu bị chia cắt trên bộ với Nam Tinh sẽ không thể ảnh hưởng quá lớn tới Nam Tinh mới là mục tiêu Đế quốc nên ủng hộ lúc này. Nhưng nếu quân liên minh các quý tộc có thể tiêu diệt quân đoàn một trước khi quân Thái Nguyệt tới bọn hắn hoàn toàn có đủ giá trị nhận được hậu thuẫn của Đế quốc. Dù sao hậu thuẫn người bản địa chắc chắn sẽ phù hợp với lợi ích của Đế quốc hơn.

Lời của Lâm Nhạc đều khiến những người ngồi đây động tâm ai cũng không mong muốn bị biến thành phụ thuộc, nếu không phải những năm qua Long có những hành động quá đáng bọn hắn cũng không muốn phản.

Mọi người đều biết chỉ khi Nam Tinh tiếp tục tồn tại bọn hắn mới có thể tiếp tục tồn tại, nếu mất nước chắc chắn lãnh địa của bọn hắn sẽ bị đối phương chia cắt. Nếu không phải lần này Đế quốc hứa sẽ hậu thuẫn cho Nam Tinh tiếp tục tồn tại sẽ không ai dám phản cả. Dù sao lợi ích có bị tổn hại ít nhất còn đỡ hơn là mất tất cả.

“Ta đồng ý đề nghị của Lâm Nhạc. Đây là một cơ hội tốt để chúng ta có thể nắm giữ cả vương quốc, không thể bỏ qua cơ hội như vậy được.”

Một người khác lên tiếng ủng hộ kế hoạch của Lâm Nhạc. Hắn nhìn một vòng quanh doanh trướng rồi nói tiếp.

“Các ngươi thử nghĩ xem, chỉ cần chúng ta chiến thắng trận này toàn bộ vương quốc sẽ nằm trong tay chúng ta. Hoàng gia sẽ không còn là kẻ ngáng đường, phía bắc suốt năm năm qua đã bị tên khốn đó biến thành hữu danh vô thực, phía tây vẫn còn một đội quân khổng lồ của hoàng gia trấn giữ bọn hắn không có cơ hội tranh dành với chúng ta. Chỉ với một lần này chúng ta muốn ai làm vua kẻ đó sẽ trở thành vua, chúng ta muốn ai c·hết kẻ đó sẽ phải c·hết. Trong vương quốc này sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể chống lại chúng ta.”

Lời này nói ra kích thích lòng tham của những người ngồi trong doanh trướng. Những kẻ còn do dự chưa đưa ra quyết định cũng bị những lời này đả động, hiển nhiên lợi ích là thứ tốt nhất để thúc đẩy nhân loại.

“Tốt ta quyết định ra tay trước. Còn các ngươi?”

Trần Tuấn quyết định, nhưng hắn vẫn phải hỏi ý kiến của những người còn lại, dù sao đây là liên quân hắn mặc dù trên danh nghĩa là chủ tướng nhưng cũng không thể toàn quyền quyết định chuyện trọng đại như vậy.