Chương 347: Lợi dụng.
Trong thư phòng của Long lúc này Cồ Lâm Biên, Lý Vân và Đức Bình ba người đóng vai trò an ninh của thành Kim Lăng đã có mặt. Trong khi tiếp tục chờ đợi những người khác tới bọn hắn đang thảo luận chuyện của ngày hôm nay.
Đột nhiên Tiền Phong vội vã xuất hiện cùng với phó tướng của Lý Vân.
“Bệ hạ tứ vương tước cùng các vị bộ trưởng dẫn người tiến vào, bọn họ nói tới để hộ giá, chúng ta không dám cản ngài ấy.”
Phó tướng lên tiếng.
Long nghe vậy trong lòng cười lạnh, hộ giá cái gì đây là muốn xem hắn c·hết chưa đây mà.
“Bệ hạ chúng ta phải làm gì?”
Cồ Lâm Biên hỏi.
“Còn làm gì, bọn hắn đã nói như vậy cũng chỉ có thể để bọn hắn vào. Lâm Biên ngươi đem tên thuộc hạ của lão già họ Phương kia tới đây, lần này ta không làm thịt đám quý tộc kia một vòng vậy không phải là ta.”
Long cười lạnh ra lệnh. Là người làm công việc tình báo Cồ Lâm Biên dường như cảm giác được ẩn ý trong lời của Long nhưng hắn vẫn không nhìn ra được mục đích của Long khi ra mệnh lệnh như vậy.
“Xử lý hắn cùng với mấy cái xác của đá·m s·át thủ kia cùng một chỗ.”
Lời của Long rất ngắn gọn, nhưng lại rất đủ ý, đủ để những người ngồi đây biết hắn muốn làm gì.
Một lúc sau tứ hoàng tử cùng các bộ trưởng cũng tiến vào cung điện hoàng gia.
“Bệ hạ đâu? Mau cho ta gặp bệ hạ.”
Tứ hoàng tử đã vội vã tới mức không kiềm chế được hét lớn muốn lật tẩy đám tiện dân kia khi dám che dấu c·ái c·hết của đức vua.
Bất quá hắn cùng các bộ trưởng lại tiếp tục bị người cản phía trước, lần này là Tiền Phong đích thân ra trận cùng đội cận vệ chặn lại tứ hoàng tử.
Thấy vậy đôi lông mày tứ hoàng tử nhíu chặt lạnh lùng nói.
“Ngươi có ý gì? Dám cản ta.”
Tiền Phong không thèm quan tâm những lời này, hắn vẫn chặn trước mặt tứ hoàng tử nói.
“Vương tước cùng các bộ trưởng xin thứ lỗi, bệ hạ đang xử lý công việc. Xin ngài chờ một chút chờ tể tướng tới sẽ cùng tiếp kiến ngài và các bộ trưởng.”
“Tránh ra! Ta phải xác nhận an toàn của bệ hạ.”
Tứ hoàng tử gân giọng ra lệnh, hắn hiện tại đang rất muốn xác nhận c·ái c·hết của Long hắn đã không chờ được nữa.
“Vương tước đại nhân xin thứ lỗi, đây là lệnh của bệ hạ. Xin ngài kiên nhẫn chờ.”
“Nếu ta muốn tiến vào ngay bây giờ thì sao?”
Tứ hoàng từ tiến lên đối mặt với Tiền Phong gằn từng chữ nói.
“Vương tước đại nhân, ngài muốn trái lệnh của bệ hạ?”
Tiền Phong không trả lời câu hỏi của tứ hoàng tử mà hỏi lại.
“Ngươi!”
Tứ hoàng tử đang muốn ra tay, nhưng đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai hắn.
Bộ trưởng nông nghiệp tiến lên ngăn lại tứ hoàng tử nhìn Tiền Phong nói.
“Chúng ta sẽ chờ! Hộ vệ trưởng, mong ngài đừng để chúng ta chờ quá lâu.”
Nói xong ông ta quay sang ghé vào tai tứ hoàng tử nói gì đó khiến vị hoàng tử này bình tĩnh đi một chút. Hắn nhìn Tiền Phong hừ lạnh một tiếng không nói thêm lời nào nữa, hắn thề chờ hắn trở thành vua người đầu tiên hắn xử lý chính là tên khốn này.
Chờ khoảng mười lăm phút Hoa Nguyệt Ánh cùng những quan viên phe Long cũng có mặt, hai bên phân chia trận doanh rất rõ ràng một bên phe Long do Hoa Nguyệt Ánh đứng đầu mặc dù nàng là tể tướng là cấp trên của đám bộ trưởng kia nhưng lại là đầu não của phe bình dân.
Trong khi đó tứ hoàng tử, người đáng lẽ ra không có bất kỳ quyền lực nào trong hệ thống hành chính của quốc gia lại thành người cầm đầu của các bộ trưởng.
Hai bên nhìn nhau với ánh mắt không chút thiện ý. Bên Hoa Nguyệt Ánh cho rằng một trong những kẻ này đứng sau âm mưu á·m s·át Long hoặc tất cả, vì thế không ai có sắc mặt tốt với các quan viên quý tộc cả.
Long không chỉ đơn giản là vua, hắn còn là ân nhân, là người mở đường là người đỡ đầu của các quan viên bình dân, một khi Long c·hết cơ hội đổi đời bước lên sân khấu chính trị của bọn hắn sẽ bị đóng lại. Thử hỏi bọn hắn có lý do gì không căm thù những kẻ muốn g·iết Long cơ chứ.
Đối với các quý tộc bọn hắn nhìn những người này như n·gười c·hết, trong đầu bọn hắn Long hiện tại cho dù còn sống cũng b·ị t·hương nặng không thể cứu chữa. Đừng đùa lần này có tới bốn cao cấp siêu phàm giả ra tay đấy.
Giết tiên vương phải xuất động tới mười lăm vị cao cấp siêu phàm giả nhưng lần đó trong cung điện hoàng gia có tới bốn vị siêu phàm giả cùng vô số quân cận vệ có thực lực siêu phàm.
Nhưng bệ hạ thì sao, cũng chỉ có Đức Bình là cao cấp siêu phàm giả bên cạnh hơn nữa quân cận vệ cũng không tinh nhuệ và thiện chiến như thời của tiên vương điều động tới bốn người đã là cho hắn mặt mũi.
Hiện tại chỉ có Tiền Phong ở đây, Đức Bình không thấy xuất hiện bọn hắn cho rằng có lẽ Đức Bình đ·ã c·hết trong trận chiến vừa rồi, hoặc cũng có thể b·ị t·hương nặng không thể có mặt.
Vì thế bọn hắn mới cho rằng Long cho dù không c·hết nhưng cũng không sống được bao lâu nữa. Chỉ cần tứ hoàng tử ngồi lên vương vị, đến lúc đó bọn hắn muốn làm gì lũ bình dân này không được.
“Tiền Phong bây giờ ngươi có thể để chúng ta đi vào rồi chứ?”
Tứ Hoàng tử thấy mọi người đều đã đến đông đủ liền không chờ được lên tiếng hỏi. Hắn đã không kịp chờ để ngồi lên ngai vàng.
Bất quá Tiền Phong còn chưa kịp lên tiếng một âm thanh đã vọng tới từ phía sau.
“Làm sao! Muốn thấy xác của ta thế cơ à!”
Chính là tiếng của Long, hắn từ bên trong đi ra, hộ vệ sau lưng là Đức Bình. Ánh mắt Long nhìn đám người tứ hoàng tử như nhìn một lũ ngu.
Tứ hoàng tử cùng các vị bộ trưởng ở đây khi nhìn thấy Long cũng không thể tin được mắt mình. Nhưng đám người này ai không phải cáo già, bọn hắn nhanh chóng thể hiện ra biểu cảm vô cùng mừng rỡ.
“Bệ hạ, ngài không có chuyện gì thật tốt quá, thật tốt quá.”
Người lên tiếng chính là bộ trưởng pháp luật theo sau ông ta là các vị bộ trưởng khác. Thậm chí trên khuôn mặt đám người này đã tràn ngập nước mắt giống như đang thực sự lo lắng cho Long vậy.
Thấy cảnh này ngay cả Long cũng không khỏi bất ngờ ai mà tin được những kẻ đang chờ mong nhìn thấy xác của hắn bây giờ lại biến thành những người lo lắng nhất cho hắn. Chậc chậc! Nếu không phải biết đám này trong đầu đang nghĩ gì có lẽ Long đã trở nên cảm động đến phát khóc.
Nếu bộ môn nghệ thuật thứ bảy tồn tại ở thế giới này có lẽ bọn hắn đã là những diễn viên hàng đầu.
Bất quá trong đám diễn viên hàng đầu này vẫn có một diễn viên kém cỏi, nếu không phải thân phận có lẽ hắn không thể đứng trong hàng ngũ của những đại minh tinh này.
Đó chính là tứ hoàng tử, tên này mặc dù cố gắng che dấu nhưng biểu cảm căm giận giữ thất vọng không cam tâm trên mặt lại không thể che dấu được ánh mắt của Long.
Ngay cả khi Long nhìn tới, tứ hoàng tử cũng chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng nói.
“Ngươi không sao! Như vậy là tốt, như vậy rất tốt.”
Những lời nói rất miễn cưỡng, ngay cả cách xưng hô với vua hắn cũng không dùng. Ánh mắt Long nhìn xuống hai bàn tay đã nắm chặt của tứ hoàng tử trong lòng hắn không khỏi nghĩ. Nếu tên này mà thành vua không biết sẽ bị bọn quý tộc nắm mũi dắt đi tới khí nào.
Long sẽ không nói ra những lời độc ác như vậy là em trai hắn rất thân thiết nở nụ cười với anh trai của mình trấn an hắn.
Sau khi nói trò chuyện một lúc Long đi đầu dẫn đám người ra ngoài, nơi đó đã chuẩn bị sẵn một vở kịch cho bọn hắn.
Tới trước của của cung điện chính nơi đó Cồ Lâm Biên đã chờ sẵn cùng xác của những kẻ á·m s·át.
Nhìn những cái xác bị xếp chỉnh tề trên mặt đất các vị quý tộc đại nhân ở đây không khỏi rùng mình, bọn hắn không ngờ được lực lượng cận vệ của Long lại kinh khủng tới vậy.
“Bệ hạ tổng cộng mười tám người đã bị tiêu diệt.”
Tiền Phong ở bên cạnh bẩm báo. Rồi hắn đi tới xác của Ngọc Linh bên cạnh nói.
“Bệ hạ trong số những kẻ này có đại pháp sư Ngọc Linh là người của Phương gia.”
Những lời này nói ra khiến các quý tộc ở đây trong lòng đều run lên, bọn hắn dường như cảm nhận được có tai họa sắp ập xuống đầu mình.