Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 346: Không kịp chờ.




Chương 346: Không kịp chờ.

Bởi vì phải liên tục di chuyển những kẻ á·m s·át thậm chí không thể tụ tập lại thảo luận phương pháp ứng phó.

Nếu tiếp tục như thế này bọn hắn sẽ hao hết ma năng sau đó cơ thể sẽ bị đục thành tổ ong, cho dù bọn hắn có là siêu phàm giả cao cấp đi chăng nữa ma năng của bọn hắn cũng có hạn không thể mãi mãi duy trì ma pháp phòng thủ như vậy được.

Một số người đã bắt đầu hối hận, không phải hối hận vì tham gia hành động lần này mà là không điều tra rõ tình báo của đối phương đã vội vã hành động.

Bọn hắn cho rằng nếu biết trước năng lực của đối phương liền có thể mang theo v·ũ k·hí nhằm vào, ví dụ như một loại lá chắn đủ mạnh để chống lại đống hỏa lực này.

Kỳ thực không có loại ma cụ nào trong khả năng sử dụng có năng lực phòng thủ có thế chống lại sức mạnh hỏa lực kinh khủng như vậy trong thời gian dài, nhưng bọn hắn cũng không có cái nhu cầu chống cự lâu như vậy. Chỉ cần ma cụ này có thể kéo dài thời gian để bọn hắn niệm ma pháp tiêu diệt những điểm hỏa lực kia là được, chỉ cần những vị trí đó bị tiêu diệt phần còn lại không cần phải lo lắng.

Đáng tiếc không có thuộc hối hận ở đây, hiện tại bọn hắn phải tìm cách sống sót trước hỏa lực của đối phương.

Có người không chịu được nữa đã quay đầu chạy trốn, từ đâu tới liền từ đấy trở về. Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy lực lượng còn lại đã vòng ra phía sau bố trí phòng thủ, chính là để ngăn chặn những kẻ chạy trốn này.

Bất quá dù sao đối phương cũng là cao cấp siêu phàm giả lâm thời bố trí phòng thủ muốn ngăn chặn đối phương không đơn giản như vậy. Vẫn có người thành công đ·ốt p·há thoát ra khỏi cung điện hoàng gia, nhưng ngay khi bọn hắn vừa thoát khỏi cung điện hoàng gia liền thấy quan thủ thành đang chạy về hướng này.

Rất may mắn bởi vì khẩn cấp chi viện cho cung điện hoàng gia quân thủ thành không kịp thời phong tỏa khu vực xung quanh khiến chỉ cần cẩn thận một chút liền có thể tìm được đường thoát.

Một giờ sau cửa của phòng an toàn mở ra, Long từ bên trong đi ra thấy Đức Bình xuất hiện bên cạnh liền lên tiếng hỏi.

“Thế nào?”

“Bệ hạ kẻ xâm nhập đã bị tiêu diệt, hau người trốn thoát.”

Đức Bình bên cạnh trả lời.

Long rời khỏi hầm, hắn đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bởi vì trời tối, còn chưa xác định còn sát thủ ẩn nấp xung quanh hay không khiến Đức Bình không dám để Long rời khỏi cung điện chính, hắn chỉ có thể thông qua cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.

Pháo sáng vẫn được bắn lên bầu trời cung cấp tầm nhìn cho các binh sĩ bên ngoài tiếp tục công việc của mình, cũng như cảnh giới xung quanh đảm bảo không có kẻ lợi dụng thời cơ xâm nhập.



Cảnh tưởng bên ngoài vô cùng thê thảm, nó không còn giống khu vườn được thiết kế đầy tính nghệ thuật của cung điện hoàng gia nữa, khắp nơi đầy là thân cây đổ gãy, khắp nơi đều là đất đã đổ nát.

Những bức tượng được điêu khắc bởi những nghệ nhân hàng đầu vương quốc không còn lành lặn có cái đã mất cả thân, nhẹ nhất cũng bị vỡ vài vết trên thân.

Nằm trong đ·ống đ·ổ n·át này là những cái xác dập nát không toàn thây, quân cận vệ đang dọn dẹp đống xác này trong lô cốt các quân cận vệ đang cảnh giác quan sát xung quanh ngón tay luôn đặt trên cò súng sẵn sàng bóp cò bất kỳ lúc nào.

“Xác định được thân phận của chúng chưa?’

Long hỏi, hắn muốn biết xem kẻ nào có thể tập hợp được nhiều người như vậy để á·m s·át hắn.

“Vẫn chưa rõ thưa bệ hạ.”

Đức Bình trả lời.

“Cồ Lâm Biên đâu? Gọi hắn tới đây, gọi luôn cả Lý Vân tới nữa. Lệnh cho quân cận vệ không được để lộ bất kỳ tin tức nào về ta.”

Long dặn dò Đức Bình rồi rời khỏi cửa sổ trở về thư phòng của mình.

Bất quá Cồ Lâm Biên còn chưa kịp tới nơi có vài người đã xuất hiện trước.

Tứ hoàng tử cùng các quan viên quý tộc cũ dẫn theo tư binh của mình vội vã chạy về hướng cung điện hoàng gia. Nói là tư binh cũng không quá chính xác, nó giống với hộ vệ được thuê hơn, vương quốc không cho phép quý tộc không có lãnh địa sở hữu tư binh.

Tất cả các bộ trưởng phe cánh quý tộc cũ đều tham gia chuyện này, tất cả tập hợp lại vậy mà cũng có tới hơn ba trăm người. Con số này cũng không nhỏ.

Tứ hoàng tử hiện tại đang vô cùng sốt ruột, hắn muốn tới cung điện hoàng gia nhanh nhất có thể hắn phải nhanh chóng chiếm được tiên cơ chính thống ngồi trên vương vị.

Tại sao tứ hoàng tử lại vội vã như vậy, hắn không sợ Long vẫn chưa c·hết sao?

Hắn không quan tâm chuyện đó, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một âm thanh duy nhất. Phải vào cung càng sớm càng tốt, phải chiếm được tiên cơ trước khi nhị hoàng tử phản ứng chỉ có như vậy hắn mới có thể trở thành vua.



Tứ hoàng tử không quan tâm Long c·hết hay chưa, hắn chỉ quan tâm mình phải nhanh chóng ngồi lên vị trí kia. Trong đầu hắn đã hoàn toàn bỏ qua trường hợp á·m s·át thất bại.

“Dừng lại! Phía trước là cung điện hoàng gia, người không phận sự miễn vào.”

Đoàn người của tứ hoàng tử đột nhiên bị một chốt an ninh do quân thủ thành thiết lập bên ngoài chặn lại.

Bị chặn đường trong lòng tứ hoàng tử không vui tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt không kiên nhẫn của hắn, hộ vệ bên cạnh hắn thấy vậy giận giữ hét lớn.

“Hỗn láo! Đây là tứ vương tước, còn không mau tránh đường.”

Bởi vì Long đã là vua, Ngô Tử Khiêm đã không còn được gọi là hoàng tử nữa, hiện tại hắn là vương tước, là một loại tước vị tương xứng với công tước được trao cho anh chị em của vua. Có điều công tước có lãnh địa riêng, còn vương tước lại chỉ có tước vị, hơn nữa tước vị này không được thừa kế cứ mỗi đời sẽ bị hạ một tước vị như vậy nếu không có bất ngờ xảy ra tới đời thứ tư sẽ trở thành bình dân.

Tứ hoàng tử nghe vậy im lặng chờ đợi đám lính trước mặt biết được thân phận của mình sẽ vội vã xin lỗi rồi để hắn đi qua.

Các binh lính nghe thấy thân phận của hắn liền vội vã hành lễ.

“Hóa ra là vương tước đại nhân. Tiểu nhân tham kiến vương tước đại nhân.”

Tứ hoàng tử đã không còn được gọi là điện hạ nữa, hắn chỉ có thể được gọi là đại nhân.

Tứ hoàng tử nghe vậy gật đầu, chờ đợi binh sĩ nhường đường cho hắn, thậm chí một lời hắn cũng không lên tiếng. Đối với hắn những tên lính hạ đẳng trước mặt không đáng để hắn phải tốn lời lẽ quý giá của mình.

Nhưng đáng tiếc mọi chuyện không như hắn tưởng tưởng các binh sĩ nghe thấy thân phận của hắn quả thật cung kính hành lễ nhưng sau đó bọn hắn cũng không tránh đường.

“Vương tước đại nhân thứ lỗi đây là lệnh của Lý Vân thiếu tướng, không có mệnh lệnh ta không thể để ngài tiến vào.”

Lời này vừa nói ra khiến tứ hoàng tử khuôn mặt đen lại.

“Hỗn láo ngươi dám cản đường vương tước, muốn tạo phản sao?”



Ngay bên cạnh chính là bộ trưởng bộ pháp luật, ông ta nghe những lời đó liền giận giữ đe dọa.

Nghe những lời đó tứ hoàng tử trong lòng rất vui vẻ. Ngăn cản hắn là tạo phản, đây không phải nói hắn là vua sao.

Đáng tiếc những lính canh này không ăn lời đe dọa từ bộ trưởng pháp luật, hắn ngẩng đầu nói.

“Xin thứ lỗi, đây là lệnh phong tỏa. Chỉ có lệnh của bệ hạ mới được đi qua.”

Những lời này đã khiến không khí xung quanh dương cung bạt kiếm, thấy cảnh này bộ trưởng nông nghiệp liền đứng ra.

“Chúng ta nhận được tin có sát thủ muốn á·m s·át bệ hạ, chúng ta tới đây là muốn hộ giá. Không biết bệ hạ bây giờ thế nào?”

“Xin thứ lỗi đại nhân, ta chỉ nhận được lệnh phong tỏa nơi này không cho bất kỳ ai tiến vào nếu không được lệnh.”

Đội trưởng vẫn lấy mệnh lệnh ra làm lý do không cho bọn hắn tiến vào.

“Ta nghi ngờ các ngươi cấu kết phản loạn, giam lỏng quốc vương. Nếu các ngươi không tránh đường ta sẽ sử dụng vũ lực.”

Tứ hoàng tử đã thiếu kiên nhẫn, hắn cần phải tới cung điện hoàng gia ngay lập tức.

Nghe tứ hoàng tử nói như vậy các binh sĩ phía sau cảnh giác nhìn bọn hắn, ngón tay đã đặt lên cò súng.

Đội trưởng cũng đặt tay lên cò súng cảnh giác nói.

“Vương tước đại nhân, chúng ta không phản loạn. Đây là lệnh xin ngài hiểu cho.”

Nghe vậy tứ hoàng tử đã không còn kiên nhẫn nữa, hắn liếc mắt ra hiệu cho người của mình phía sau.

“Hiểu lầm hiểu lầm, mọi người bình tĩnh hẳn phải có hiểu lầm ở đây.”

Bộ trưởng nông nghiệp vội vã lên tiếng hòa giả, ông ta cùng đám quan viên bên cạnh nghe tứ hoàng tử vu không như vậy trọng lòng đều run lên, bọn hắn hận không thể đập c·hết thằng ngu trước mắt, làm như vậy khác nào trở mặt với phía q·uân đ·ội, muốn c·hết hay sao.

Muốn xử lý đám tướng lĩnh q·uân đ·ội ít nhất cũng phải chờ ổn định quyền lực rồi mới làm gì thì làm, bây giờ ngai vàng còn chưa ngồi lên lại dám nói như vậy. Không hiểu được trong đầu tên này nghĩ gì.