Chương 345: Vai trò.
Đứng cạnh cửa sổ sát đất nguyên tể tướng của vương quốc Võ Yên phóng mắt về phía màn đêm, nơi đó ánh sáng từ pháo sáng chiếm hết ánh mắt của ông ta.
Bình tình nhìn bầu trời bị đột lên ánh sáng đỏ, hai bàn tay Võ Yên nắm chặt. Đây là cơ hội cuối cùng của những quý tộc cũ như ông ta, nếu lần này thất bại mọi nỗ lực sẽ chấm dứt, sẽ không còn cơ hội vực dậy.
Ông ta cũng không có cách nào tập hợp một lực lượng tương tự nhắm vào Long, phải biết để có thể tập hợp lực lượng như thế này cũng không phải một người như lão có thể làm được.
Đương nhiên rồi lão làm sao có thể tập hợp được nhiều siêu phàm giả cao cấp như vậy, cho dù có là nguyên tể tướng nhưng lão cũng chỉ là một quý tộc không có lãnh địa hoàn toàn không thể so sánh với các quý tộc có lãnh địa.
Những siêu phàm giả này kỳ thực là sự chúng sức đóng góp của ba vị đại công tước, và thêm một chút hỗ trợ từ Đế quốc cùng Thánh quốc mới có thể tập hợp được.
Vì thế đây chính là cơ hội duy nhất của ông ta cùng các quan viên quý tộc cũ, nếu không bọn họ sẽ bị bệ hạ dần dần ép tới c·hết, cuối cùng bọn hắn sẽ bị tước hết quyền lực không có cơ hội xoay người.
“Tể tướng đại nhân, ngài lo lắng chuyện gì sao?”
Một âm thanh vang lên sau lưng thu hút ánh mắt của vị nguyên tể tướng.
Xuất hiện sau lưng Võ Yên vậy mà lại là tứ hoàng tử, không sai chính là tứ hoàng tử. Hắn chính là người Võ Yên chọn đẩy ra hứng chịu ánh mắt của thiên hạ.
Ban đầu người bọn hắn muốn chọn là nhị hoàng tử, dù sao dựa theo trưởng thứ phân chia nhị hoàng tử là lựa chọn phù hợp hơn.
Bọn hắn cảm thấy nhị hoàng tử không có lý do từ chối, ngôi vị đó ai có thể cưỡng lại. Nhưng không! Khi nhị hoàng tử nghe tới chuyện này hắn chỉ nở một nụ cười khẩy rồi đuổi người đi, tất cả cũng chỉ có như vậy.
Các vị quý tộc khi biết nhị hoàng tử từ chối tham gia vào cũng phi thường bất ngờ, bọn hắn không hiểu tại sao nhị hoàng tử lại phải từ chối lời mời. Không lẽ nhị hoàng tử không có hứng thú với vị trí quốc vương? Như vậy tại sao trước kia hắn lại tham gia tranh đoạt vương vị?
Bọn hắn không biết rằng nhị hoàng tử không tham gia cùng bọn hắn không phải hắn không muốn vương vị, nếu không muốn vương vị hắn đã không tham gia tranh đoạt nhưng là người từng trực tiếp đối đầu với Long hắn cũng biết đám người này sẽ không có cơ hội.
Nhị hoàng tử ngờ rằng vương cung hiện tại là một con nhím chỉ cần kẻ nào kích thích con nhím này vậy bọn hắn sẽ phải hứng chịu toàn bộ gai ngược của con nhím kia. Cơ thể của bọn hắn sẽ bị đục vô số lỗ thủng, sẽ c·hết không toàn thây.
Nhị hoàng tử không biết Phương gia cũng tham dự vào chuyện này, những cũng không thể trách được Phương công tước ông ta hiện tại giống như một con bù nhìn vậy đã mất hoàn toàn quyền kiểm soát phương bắc vào tay Long, ông ta làm sao có thể cam tâm cho được. Hơn nữa Phương gia cũng không phải trực tiếp tham dự mà chỉ hỗ trợ gián tiếp thôi không hề có nguy hiểm tới tính mạng, thế thì có lý do gì không tham gia.
Không ai có thể hiểu được nhị hoàng tử muốn gì, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa nếu nhị hoàng tử đã từ chối như vậy cũng chỉ có tứ hoàng tử là lựa chọn còn lại.
Lần này không ngoài dự đoán, tứ hoàng tử ngay lập tức đồng ý đề nghị của bọn hắn. Đối với tứ hoàng tử hắn luôn cất dấu bất mãn trong lòng, đối với hắn vương vị nên là hắn kế thừa mới đúng, nhưng khi Long chiến thắng Ngô Diêu Ngọc tứ hoàng tử cũng biết mình đã không còn cơ hội. Lý gia cũng sẽ không cho hắn vứt toàn bộ gia sản của bọn họ vào cuộc chiến không có đường lui, vì thế tứ hoàng tử không còn cách nào khác chỉ có thể cam chịu. Nhưng hiện tại có người mang đến cho hắn cơ hội, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.
Võ Yên hơi cúi đầu hành lễ với tứ hoàng tử.
“Bẩm điện hạ thần có chút lo lắng!”
“Ha ha tể tướng đại nhân! Ngươi phải tự tin lên, bây giờ lo lắng đã không có ích lợi gì nữa. Ngươi phải tin rằng kế hoạch sẽ thành công.”
Tứ hoàng tử cười khuyên bảo Võ Yên. Hắn nói cũng không sai, bây giờ lo lắng thì có ích lợi gì, bọn hắn chỉ có thể ở đây chờ đợi tin tức.
Võ Yên nghe vậy cũng cười khổ, đúng thật hiện tại đã không thể làm gì được nữa.
…
Cũng vào thời điểm này siêu phàm giả từ các gia đình công tước đã cách thành Kim Lăng hơn năm kilomet, từ hướng này bọn hắn vẫn thấy được ánh sáng đỏ chiếu sáng bầu trời đêm.
Bọn hắn đương nhiên không có ý định t·ấn c·ông quân xưởng cái gì đó, đừng đùa bọn hắn đã bị bại lộ dám t·ấn c·ông quân xưởng như vậy liền chờ các vị công tước bị xử lý đi là vừa.
Các vị công tước cũng không ngu tới mức cử thân tín của mình đi á·m s·át đức vua, nếu làm như vậy cho dù có thành công người kế nhiệm thế nào cũng sẽ làm thịt bọn hắn.
Các vị công tước biết hoàng gia của các quốc gia khác sẽ không bỏ qua, nếu để bọn hắn còn sống sẽ tạo ra tiền lệ khiến quý tộc ở quốc gia bọn hắn sẽ rục rịch.
Vì thế nhiệm vụ của những người này thực ra là để thu hút sự chú ý của tình báo cùng q·uân đ·ội của Long mà thôi, còn những kẻ ra tay thực sự đã ẩn mình trong thành Kim Lăng từ lâu.
“Các vị hẹn gặp lại!”
Nhiệm vụ của bọn hắn đã hoàn thành, chuyện còn lại không phải việc bọn hắn cần quan tâm vì thế bọn hắn cũng không cần phải tụ tập cùng nhau nữa. Tất cả mọi người cũng không phải thân thích gì vì thế liền tách ra trở về phụng mệnh.
Dù sao bọn hắn cũng gián tiếp tham gia á·m s·át đức vua đấy tốt nhất nên cách hiện trường càng xa càng tốt.
Phía sau bọn hắn quân thủ thành cũng thấy được pháo sáng từ thành Kim Lăng, không chút do dự bọn hắn lập tức quay đầu về hướng Kim Lăng.
Doanh trại q·uân đ·ội gần thành Kim Lăng cũng vậy thấy chuyện này.
Toàn bộ doanh trại hiện tại đang vang lên tiếng chuông cảnh báo chiến đấu, tất cả binh sĩ đang khẩn cấp tập hợp.
Lý Vân đã dẫn trước đội kỵ binh khẩn cấp đi trước, lực lượng còn lại hiện tại mới bắt đầu xuất phát.
…
Bom!
Một hỏa cầu nổ tung ngay bên ngoài lô cốt, nhưng ma pháp phòng thủ được bố trí trên lô cốt đã thành công ngăn chặn uy lực từ đòn t·ấn c·ông.
Đáp trả lại chính là một cơn mưa ánh sáng bắn về hướng kẻ vừa t·ấn c·ông.
Người này không đứng tại chỗ mà liên tục chạy trốn né tránh đạn bắn lên người mình, không có cách bọn hắn rất muốn tìm một vị trí ẩn nấp tránh đi làn đạn này nhưng xấu hổ một cái chính là không có nơi nào để nấp.
Cũng không phải không có, nhưng những nơi như vậy vừa nấp vào liền phải lập tức chạy đi ngay nếu không muốn cơ thể bị đục lỗ.
Không có cách tất cả đạn đều là loại xuyên giáp, thứ có thể xuyên cả thép thì mấy cái thân cây hay gạch đá bình thường có thể chắn được sao? Hiển nhiên là không, cứ mỗi khi bọn hắn tìm được nơi ẩn nấp, ngay sau đó có vô số phát đạn bắn tới đục thủng cái vị trí không may mắn kia.
Nếu không phải bọn hắn là cao cấp siêu phàm giả, có ma pháp phòng thủ bảo vệ thì cơ thể đã trở thành một cái tổ ong.
Còn thuộc hạ của bọn hắn, những người không phải cao cấp siêu phàm giả hiện tại đã nằm dưới mặt đất với cơ thể như một cái tổ ong.
Những điểm hỏa lực xung quanh thật sự quá mạnh bọn hắn rất muốn tiêu diệt những điểm hỏa lực đó, kỳ thực với năng lực của siêu phàm giả cao cấp bọn hắn cũng có khả năng tiêu diệt những điểm hỏa lực này.
Nhưng vấn đề là sẽ cần một chút thời gian để niệm pháp thuật cao cấp hơn, thời điểm như vậy ma pháp phòng thủ sẽ suy yếu, một phần tinh lực sẽ phải phân ra để thi triển ma pháp. Nhưng mà tình hình hiện tại không ai dám khiến ma pháp phòng thủ của mình bị suy yếu cả.
Đừng đùa nếu có thể làm như vậy bọn hắn đã đứng lại ngạnh kháng cơn mưa sắt thép kia rồi, cũng không phải vừa chống lên ma pháp phòng thủ vừa tránh né khắp nơi.