Chương 342: Lại là dương đông kích tây.
Trước khi đêm xuống đoàn người đã tập hợp lại, đương nhiên hành động này của bọn hắn không thể hoàn toàn thoát khỏi ánh mắt của tình báo chiến lược.
Bọn hắn cũng không quan tâm việc này, dù sao nhiều người tụ tập như vậy không lý nào tình báo chiến lược không phát hiện ra.
Bởi vì ngày hôm qua bắt giữ Ngọc Linh khiến cho hôm nay tình báo chiến lược tăng cường theo dõi những người này, thậm chí ngay cả Cồ Lâm Biên hôm nay cũng đặc biệt dặn dò phải liên tục báo cáo hành tung của mục tiêu cho hắn.
Nhưng hiện tại Cồ Lâm Biên lại đang há hốc mồm không tin được lời thuộc hạ đang đối diện với mình.
“Ngươi nói là bọn hắn rời khỏi thành rồi!”
Cồ Lâm Biên không nhịn được hỏi.
Thuộc hạ nghe vậy gật đầu nói.
“Đúng vậy đại nhân bọn hắn từ cổng thành phía tây rời đi.”
Thuộc hạ đang báo cáo hành tung của các siêu phàm giả, những ngày qua theo dõi khiến cả Cồ Lâm Biên cùng hệ thống đầu não của tình báo chiến lược ngờ rằng những kẻ này sẽ nhằm vào các quan viên phe phái của Long. Ngay cả Long cũng có phần nghĩ như vậy, nhưng bây giờ bọn hắn lại rời khỏi thành Kim Lăng, đây là ý gì?
Cồ Lầm Biên khó hiểu lên tiếng hỏi.
“Phía tây có thứ gì quan trọng sao?”
Người thuộc hạ trước mặt suy nghĩ một lúc nói.
“Liệu có phải là quân xưởng?”
Cách thành Kim Lăng năm kilomet về phía tây chính là quân xưởng mới được xây dựng. Bởi vì kế họach mở rộng q·uân đ·ội khiến quy mô của quân xưởng này lớn hơn rất nhiều so với quy mô của quân xướng phía bắc, bất quá hiện tại quân xưởng mới tạm thời đi vào sản xuất một số nhà xưởng. Những nhà xưởng còn lại vẫn đang tiếp tục xây dựng.
Nghe tới đây Cồ Lâm Biên giật mình nhận ra vấn đề, hắn hỏi lại người thuộc hạ trước mặt.
“Quân phòng thủ của quân xưởng có thể chống lại bốn cao cấp siêu phàm giả sao?’
“Cái này…”
Còn chưa kịp để thuộc hạ trả lời xong Cồ Lâm Biên đã vội vã đứng dậy chạy ra khỏi phòng làm việc của mình, vừa đi hắn vừa hét lớn cho thuộc hạ sau lưng nói.
“Nhanh báo cho bên q·uân đ·ội kẻ địch có thể t·ấn c·ông quân xưởng.”
Hắn nhận ra mình đã bị lừa, không chỉ hắn toàn bộ hề thống tham mưu của tình báo chiến lược đều bị lừa, đối phương dùng chính mình đánh lạc hướng sự chú ý của hắn câu kéo thời gian bố trí nhằm vào quân xưởng.
Vội vã chạy về phía cung điện hoàng gia Cồ Lâm Biên phải ngay lập tức báo cáo cho Long chuyện này.
Thời điểm Cồ Lâm Biên tới Long đang dùng bữa tối. Thấy Cồ Lâm Biên thở dốc trước mặt mình, Long đoán rằng rất có thể hắn có chuyện gấp, vì thề đều bỏ dao nĩa trên tay xuống chờ đợi Cồ Lâm Biên báo cáo.
Nhưng sau khi nghe Cồ Lâm Biên báo cáo xong đôi lông mày Long lại nhíu chặt.
“Ngươi nói tại sao bọn hắn lại phải t·ấn c·ông quân xưởng? Nó mang lại lợi ích gì cho bọn hắn.”
Khác với Cồ Lâm Biên vội vã Long lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nhìn ra được vấn đề trong cái kế hoạch này.
Cồ Lâm Biên nghe vậy cũng nhíu mày tự hỏi, hắn vừa rồi quá vội vã không kịp suy nghĩ kỹ càng. Bây giờ Long hỏi những lời này mới khiến Cồ Lâm Biên nghiêm túc suy nghĩ lại.
Đúng a! Tại sao bọn hắn lại muốn t·ấn c·ông quân xưởng, nó mang lại lợi ích gì cho bọn hắn.
C·ướp kỹ thuật? Đừng đùa quân xưởng mới hiện tại con chưa có bản vẽ chi tiết v·ũ k·hí đâu, c·ướp được cái gì ở đó.
Ngăn chặn Long mở rộng quân đôi?
Càng không thiết vương quốc hiện tại không có c·hiến t·ranh, chút thời gian này không kéo dài được bao lâu.
Như vậy rốt cuộc bọn hắn nhằm vào quân xưởng vì điều gì?
Bất quá để đề phòng Long vẫn quyết định khẩn cấp điều quân phòng thủ thành Kim Lăng tới quân xưởng.
Bởi vì mặt trời đã xuống núi đường cái của Kim Lăng cũng khá vắng người, mặc dù không đến mức vắng vẻ như trước đây khi vào đêm đều phải đóng cổng thành nhưng cũng đủ để các binh sĩ có thể nhanh chóng xuyên qua mà không cần phải cử người đi trước dẹp đường.
Long không biết rằng ngay bên cạnh cổng thành tây có một ánh mắt đang chăm chú quan sát các binh sĩ của quân phòng thủ, chờ tới khi người cuối cùng rời khỏi cổng thành tây hắn mới thu hồi ánh mắt nhìn sang người bên cạnh nói.
“Các ngươi có một giờ.”
Năm kilomet vừa đi vừa về cũng phải mất gần một giờ, cộng thêm thời gian phản ứng như vậy một giờ hẳn là đủ.
Có điều bọn hắn không thể để quân địch vừa mới rời đi liền hành động, phải chờ bọn hắn đi đủ xa không thể phát hiện vấn đề xảy ra tại Kim Lăng mới hành động.
Người bên cạnh cũng nhìn bóng lưng binh lính cuối cùng biến mất sau cổng thành, hắn thu hồi ánh mắt rời khỏi căn phòng.
Bên ngoài phòng khách đã có không ít người ngồi chờ ở đây. Kỳ thực bên nơi này là một nhà hàng, hiện tại đều đang đón khách đâu, nhưng những vị khách này bề ngoài nhìn không giống khách cho lắm, tất cả trên bàn cũng chỉ có một vài đĩa lạc rang không hề có món chính.
Toàn bộ nhà hàng cũng rất im lặng không hề giống như một nhà hàng bình thường tràn đầy tiếng quát tháo ồn ào. Tất cả dường như đang chờ gì đó.
Cho tới khi cánh cửa căn phòng tâng hai mở ra ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía đó. Người nam nhân vừa rồi đi ra đứng trên lầu nói.
“Bắt đầu đi, phân từng tổ rời đi. Trong vòng mười lăm phút nữa tới điểm tập kết.”
Lời vừa nói xong ngay lập tức có người đứng dậy rời đi nhà hàng này, nhưng như người nam nhân kia nói lần lượt rời đi vì thế phần lớn người trong này vẫn ngồi tại chỗ không động đây.
Bất quá chỉ sau mười phút toàn bộ người trong nhà hàng đã rời đi, bên trong chỉ còn lại người nam nhân kia.
Quan sát nhà hàng trong chốc lát vắng lặng nam nhân nhắm mắt cầu nguyện.
“Nguyện thần linh phù hộ các ngươi.”
“Ngươi không tham gia sao?”
Đột nhiên lúc này người lúc nãy ở cùng phòng với nam nhân xuất hiện sau lưng hắn, lên tiếng.
Nam nhân nghe lời này nhếch miệng nói.
“Nếu ngươi cùng đi ta cũng sẽ tham gia.
…
Cung điện hoàng gia được bao bọc xung quanh bởi một lớp tường cao, toàn bộ cung điện hoàng gia cũng chỉ có một cửa chính có thể cho phép ra vào còn lại là những cửa phụ nhỏ.
Mà cửa phụ phía nam là cửa gần đại điện chính của cung điện hoàng gia nhất, đi từ cửa này vào ngươi chỉ cần một đường rẽ là có thể chạy thẳng tới cung điện chính nơi ở của đức vua.
Cũng chính là từ cửa này các sát thủ của Thánh quốc đã thành công xâm nhập cung điện hoàng gia g·iết c·hết tiên vương.
Ngày hôm này cánh cửa này tiếp tục làm công cụ để kẻ địch dùng để t·ấn c·ông chủ nhân của nó.
Nhưng lần này lại khác, những kẻ t·ấn c·ông không có cách nào thẩm thấu vào lực lượng của quân cận vệ, khiến bọn hắn không thể bí mật tiến vào cung điện hoàng gia mà không phải giảo chiến. Không có cách Long nắm giữ lực lượng này quá chặt chẽ, hơn nữa thời gian cũng quá ngắn không cho phép làm như vậy.
Nếu có năm mười năm may ra mới có cơ hội thẩm thấu ít người vào bên trong, đây chỉ là trường hợp lý tưởng nhất thôi. Nhưng dù vậy năm năm cũng đã là quá dài, các vị đại nhân kia sợ rằng sau năm năm bọn hắn cũng không cần thiết phải làm ra chuyện như vậy nữa, bọn hắn cũng không còn năng lực làm ra chuyện này.
Chính vì thế những kẻ á·m s·át lựa chọn cường công.
Ám sát mà lại cường công, nghe thật kỳ lạ.
Nhưng bọn hắn có tự tin đó, tất cả bọn hắn đều là siêu phàm giả hơn nữa trong này còn có bốn siêu phàm giả cao cấp.
Vốn dĩ nếu là thời tiên vương chút người này mặc dù là một thế lực mạnh nhưng muốn cường công cung điện hoàng gia lại không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng hiện tại thì lại khác, trong cung điện hoàng gia lúc này lực lượng phòng thủ không mạnh, trong khi một phần không nhỏ quân thủ thành đã bị những người kia thu hút. Bên trong cũng chỉ có một cao cấp siêu phàm giả, bọn hắn có tới bốn người, về số lượng siêu phàm giả và chất lượng bọn hắn mới là bên chiếm ưu thế tuyệt đối.