Chương 341: Không có thu hoạch.
“Ah!”
Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, Ngọc Linh khó khăn mở mắt cơ thể truyền tới đau đớn khiến hắn không nhịn được run rẩy. Nhưng cơ thể căng cứng lên lại khiến cơn đau từ sau sống lưng càng trở nên lớn hơn.
Lúc này Ngọc Linh mới phát hiện ra hắn vậy mà bị trói chặt trên ghế, hơn nữa hắn còn phát hiện một vấn đề cực kỳ quan trọng đó là cột sống của hắn b·ị đ·âm vào, đúng ngay điểm trung chuyển ma lực của hắn.
Ngọc Linh biến sắc, trong ánh mắt thể hiện sự tuyệt vọng. Vị trí cột sống luôn là điểm yếu chí mạng của các siêu phàm giả, một khi b·ị đ·âm vào như thế này liền có nghĩa phế đi.
Hắn hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.
Sau khi đi cùng đám người đội trị an Ngọc Linh chính xác tới trụ sở của đội trị an, hắn được đưa vào một căn phòng thẩm vấn.
Khi uống một chén nước hắn liền cảm giác được cơ thể mình không đúng, bất quá bởi vì cơ thể của siêu phàm giả rất mạnh khiến cho hắn vẫn có thể phản ứng trước khi hôn mê.
Cho dù thuốc mê sử dụng có thể khiến một con voi gục ngã cũng phải chờ hơn mười phút Ngọc Linh mới ngã xuống. Trong thời gian này thậm chí Đức Bình cũng phải ra tay ngăn cản hắn.
Sức mạnh của một cao cấp siêu phàm giả quả thật rất kinh khủng, không có một cao cấp siêu phàm giả khác kiềm chế cho dù đánh thuốc mê cũng như vậy. Cũng may nơi này đã được chuẩn bị sẵn cho một cuộc chiến của siêu phàm giả cao cấp.
Bởi vì thuốc mê cũng đủ mạnh khiến năng lực chiến đấu của Ngọc Linh suy yếu Đức Bình mới có thể lấy tổn thất thấp nhất giữ lấy hắn.
Cơ thể của siêu phàm giả cũng rất mạnh, mặc dù cũng là cơ thể xác thịt nhưng hắn cũng chỉ hôn mê hơn ba mươi phút. Phải biết số thuốc mê kia đủ để một con voi ngủ trong vài giờ.
Nghĩ tới thanh sắt đang đâm vào cột sống của mình Ngọc Linh biết từ hôm nay trở đi hắn đã không còn là siêu phàm giả nữa.
Sợ hãi quan sát xung quanh, Ngọc Linh như muốn tìm kiếm một điều gì đó có thể trấn an hắn, nhưng ngoại trừ cái ghế dưới thân xung quanh lại là một mảng tối đen như mực, hắn không nhìn thấy bất kỳ điều gì cả.
Nghĩ tới kết cục của mình trong tương lai khuôn mặt Ngọc Linh đã tái mét .
Kéttttt!
Tiếng bản lề cửa chói tai vang lên Ngọc Linh run rẩy nhìn về phía âm thanh phát ra.
Nơi đó một có một bóng người xuất hiện sau cánh cửa, trên tay đang cầm lấy một chiếc đèn bão chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Có lẽ ánh sáng này mang tới một chút ấm áp trong bóng đêm lạnh lẽo khiến cho cơ thể đang run rẩy của Ngọc Linh dừng lại, nhưng khuôn mặt tái mép của hắn vẫn không hề biến mất.
“Ngươi là ai?”
Ngọc Linh cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình của mình, cắn răng nói.
Người này không vội trả lời mà đi tới ngồi vào đối diện với Ngọc Linh, trong khi đó ánh mắt căm thù tràn đầy sát khí của Ngọc Linh đều dõi theo từng bước chân của hắn.
Hắn biết mình bị như bây giờ chắc chắn người này không thoát khỏi liên quan.
Người đàn ông mở ra tập tài liệu trên tay, không trả lời câu hỏi của hắn mà bắt đầu đọc nội dung trong tài liệu.
“Ngọc Linh một trăm mười hai tuổi, sinh tại Lâm Ngọc trấn mười lăm tuổi thức tỉnh thiên phú ma pháp. Hai mươi tuổi trở thành siêu phàm giả học đồ, hai lăm tuổi gia nhập quân đoàn ma pháp, năm mươi hai tuổi trở thành siêu phàm giả, một trăm linh tư tuổi trở thành cao cấp siêu phàm giả. Vợ ngươi cũng là một siêu phàm giả, ba con hai nam một nữ nhưng cả ba đều không có thiên phú ma pháp hai người đ·ã c·hết già. Hơn nửa năm trước ngươi tham gia á·m s·át quốc vương bệ hạ, hẳn là bị trọng thương đi bây giờ mới xuất hiện tại đây.”
Một lời nói ra người này trình bày hoàn toàn thông tin của Ngọc Linh.
Ngọc Linh lại không chút nào bất ngờ hắn biết mình đã bị lộ, đối phương chắc chắn biết thông tin của mình không thể dấu được. Dù sao đây cũng là mục đích của bọn hắn, nhưng hắn cùng những người khác lại không ngờ được đối phương vậy mà trực tiệp ra tay với mình.
Dù sao cũng là cao cấp siêu phàm giả, nếu đối phương muốn ra tay hẳn phải cố kỵ mới đúng.
Thấy Ngọc Linh không trả lời còn nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy căm thù nam nhân cũng chỉ cười một tiếng gọi thêm người bên ngoài vào.
Từ cửa phòng tiến vào hai người, bọn hắn còn mang theo một chút dụng cụ đặc biệt.
Phòng tiếp khách của trụ sở đội trị an, Cồ Lâm Biên đang trò chuyện cùng với đội trưởng đội trị an phía nam thành Kim Lăng.
Hai người cũng xem như là quen biết cũ, bọn hắn cũng từng trong một khóa đào tạo, đáng tiếc vị đội trưởng này không vượt qua được bài kiểm tra không thể tiến vào các khóa đào tạo sâu hơn.
Bây giờ trở thành đội trưởng trị an cũng xem như là một vị trí tốt.
Đội trị an có thể xem như là công an hàng dởm ở thế giới này, bọn hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là duy trì an ninh trật tự trong khu vực. Cũng chỉ có như vậy, những chức năng khác của công an cũng không có.
Ví dụ như thu thập thông tin, chủ động phòng ngừa, hoạt động tình báo… những nhiệm vụ này đội trị an hoàn toàn không có. Đây là những nhiệm cực kỳ quan trọng của công an nhưng lại do tình báo chiến lược phụ trách, bọn họ thiên về hoạt động tình báo quân sự hoặc hoạt động tình báo nước ngoài hơn.
Chí vì thế ở thế giới này đội trị can cũng không có cái gì nổi tiếng, thậm chí bị vứt sang một bên. Có điều trong cuộc trò chuyện để cảm ơn đội trưởng đã phối hợp Cồ Lâm Biên vẫn tiết lộ một chút về việc Long có ý định thành lập lực lượng công an với đầy đủ chức năng của nó để hắn tận dụng thời gian này làm ra một chút công tích.
Cái này cũng không phải bí mật gì không thể nói ra, vì thế Cồ Lâm Biên cũng không sợ tiết lộ tình báo, ngược lại bởi vì tin tức này vị đội trưởng đội trị an lại nợ hắn một cái ân tình.
Đúng lúc này từ phía phòng giam nam nhân vừa rồi nói chuyện với Ngọc Linh tiến ra, trên mặt hắn cực kỳ âm trầm xem ra không có chút cao hứng nào.
Cồ Lâm Biên thấy sắc mặt của hắn trong lòng có chút phán đoán, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
“Thế nào?”
Thấy cấp trên nhà mình hỏi, người này thở dài một hơi lắc đầu nói.
“Tên này miệng rất cứng không hé răng nửa lời.”
Cồ Lâm Biên nghe vậy cũng thất vọng thở dài, mất nhiều công sức như vậy cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
Thất vọng về thất vọng như hắn vẫn không muốn từ bỏ dặn dò thuộc hạ của mình tiếp tục tra khảo, ít nhất phải móc ra từ trong miệng tù nhân một chút tin tức mới được.
Còn Cồ Lâm Biên hắn phải tiếp tục công việc của mình, chuẩn bị sẵn sàng cho phản ứng của đồng đội Ngọc Linh.
…
Ngày hôm sau Ngọc Linh m·ất t·ích đã khiến đội của hắn hoảng hốt, sau khi Ngọc Linh không tới điểm tụ họp đúng hẹn bọn hắn đã phái người tới khách sạn của hắn điều tra mới biết được Ngọc Linh bị người của đội trị an mang đi.
Vốn dĩ những người thi hành nhiệm vụ như bọn hắn thường sẽ có người tại bên cạnh theo dõi đề phòng bất trắc. Nhưng bọn hắn lại ỷ vào vũ lực của mình không cho là có thể vô thanh vô tức bắt bọn hắn đi, hơn nữa thân phận của bọn hắn cũng rất đặc biệt không có khả năng phản bội khiến cho không ai nghĩ tới cần bố trí người theo dõi.
Nhưng hiện tại Ngọc Linh đã đi cả đêm không về, chuyện này rõ ràng có kỳ lạ khác với cái gì đó phối hợp điều tra khiến những người ở đây đều trở nên bất an.
“Không thể chờ thêm nữa. Chúng ta phải hành động ngay.”
Người chủ trì lên tiếng đánh gãy không khí đang vô cùng căng thẳng trong phòng.
Một vị hiệp sĩ cao cấp bên cạnh nghe vậy hỏi.
“Các ngươi đã chuẩn bị tốt sao?”
“Không có! Nhưng nếu không hành động, sợ không có cơ hội nữa.”
Những người ở đây đều biết chi tiết kế hoạch, kể cả Ngọc Linh cũng vậy, người chủ trì sợ rằng nếu đối phương moi từ trong miệng Ngọc Linh ra thông tin kế hoạch này sẽ phá sản, thậm chí còn liên lụy tới chủ nhân phía sau hắn.
Vì thế cần phải hành động càng sớm càng tốt.
Hắn nhìn về phía những người trong phòng, trịnh trọng nói.
“Các vị đêm nay chúng ta sẽ hành động, xin mọi người hãy trở về chuẩn bị.”
Trong phòng đều là người thông minh, bọn hắn cũng biết được tình hình hiện tại cực kỳ nguy cấp không có thời gian kéo dài vì thế liền chia nhau rời đi trở về nơi ở của mình chuẩn bị cho hành động tối nay.