Chương 340: Bắt giữ.
“Bệ hạ hai ngày qua những người này đều qua lại xung quanh nhà của tể tướng đại nhân, cùng các vị quan viên khác.”
Trong phòng làm việc của mình Cồ Lâm Biên tiếp tục báo cáo với Long về hành tung của các vị cao cấp siêu phàm giả.
Mặc dù là cao cấp siêu phàm giả, có thể dễ dàng thoát khỏi sự theo dõi của các gián điệp, nhưng đây là thành Kim Lăng chỉ cần bọn hắn ra ngoài không sớm thì muộn liền sẽ bị phát hiện.
Chính vì thế hành tung của những người này suốt hai ngày qua đều được tình báo chiến lược nắm giữ mặc dù việc này cũng rất khó khăn.
Sau khi tổng hợp hành động của những người này tình báo chiến lược nhận ra bọn hắn đang theo dõi nơi ở của Hoa Nguyệt Ánh cùng những quan viên thuộc hệ của Long.
Hành động này quả thật rất đáng nghi.
“Bệ hạ không lẽ bọn hắn muốn nhắm vào các vị đại nhân?”
Cồ Lâm Biên do dự hỏi. Theo hắn nếu nhắm vào các vị quan viên này có thể chặt đứt tay chân của Long phù hợp lợi ích hơn so với việc nhắm vào Long.
Chỉ riêng việc t·ấn c·ông vào dinh thự của các quan viện này dễ dàng hơn t·ấn c·ông vào cung điện hoàng gia là quá đủ rồi. Cồ Lâm Biên biết cung điên hoàng gia hiện tại bề ngoài nhìn rất bình thường, nhưng bên trong này đều là đầm rồng hang hổ, bởi vì vụ á·m s·át trước khiến bệ hạ rất quan tâm tới an toàn cho nơi ở của mình. Có thể nói cho dù quân đoàn ma pháp muốn t·ấn c·ông vào đây như vậy cũng chỉ là đưa đầu người.
“Ngươi từng nói là bọn hắn phát hiện gián điệp của chúng ta?”
Long hỏi.
“Vâng thưa bệ hạ, những ngày qua không ít lần bọn hắn cố gắng thoát khỏi người của chúng ta.”
Cồ Lâm Biên nói.
Nhưng lời này lại khiến đôi lông mày của Long nhíu lại, hắn hướng về phía Cồ Lâm Biên nghi ngờ hỏi.
“Nếu bọn hắn biết mình đang bị theo dõi còn làm ra hành động như vậy?”
Lời này của Long khiến Cồ Lâm Biên lập tức nhận ra vấn đề.
Đối phương nếu thực sự biết được mình đang bị theo dõi vậy mà vẫn tiếp tục làm ra các hành động có ý đồ như vậy chuyện này thật sự quá lộ liễu.
“Bệ hạ, ý ngài là bọn hắn đang cố tình đánh lạc chúng ta.”
Cồ Lâm Biên hơi do dự hỏi.
Nhưng Long lại lắc đầu nói.
“Không biết, trừ khi trực tiếp bắt bọn hắn lại hỏi, nếu không chúng ta không biết được mục đích của bọn hắn là gì. Phân phó thêm hộ vệ tới bảo vệ người của chúng ta đi.”
Long dặn dò, hắn cho dù có phán đoán đây chỉ là chiêu trò tung hỏa mù của đối phương cũng phải tăng cường bảo vệ cho thuộc hạ của mình, nếu không để những người dưới trướng biết chuyện này sẽ dễ dàng mất đi nhân tâm.
Hơn nữa những người này đều là nhân tài do hắn đích thân bồi dưỡng c·hết một người liền là tổn thất quá lớn với hắn.
“Bệ hạ sao chúng ta không trực tiếp bắt bọn họ lại?”
Cồ Lâm Biên rất biệt khuất, lũ người này mỗi ngày đều chạy nhảy xung quanh thành Kim Lăng khiến người của hắn cũng phải mệt nhọc chạy theo đã vậy bọn hắn còn thi thoảng biến mất khiến người của hắn phải chạy khắp nơi đi tìm khổ không tả nối.
Cồ Lâm Biên nghĩ chi bằng bí mật bắt một tên về hỏi không phải liền xong việc sao? Đây cũng không phải lần đầu hắn dùng cách này, tình báo chiến lược cũng không phải lần đầu tiên dùng cách này.
Bí mật bắt giữ một người cạy ra tin tức từ trong miệng bọn hắn rồi quyết định hành động, rất đơn giản không phải sao?
Long nghe vậy lại cười nhìn Cồ Lâm Biên hỏi.
“Ngươi có thể bí mật bắt giữ bọn hắn sao?”
Một câu hỏi đánh thức Cồ Lâm Biên. Đối phương chính là cao cấp siêu phàm giả, không phải phàm nhân có thể dễ dàng bị khống chế. Cho dù là Đức Bình ra tay muốn khống chế một người trong bọn hắn cũng là điều rất khó.
Cồ Lâm Biên nghe vậy thất vọng thở dài.
“Bất quá cùng không phải không có cách.”
Thấy Cồ Lâm Biên thất vọng, Long lại cười đầy quỷ quyệt nói.
“Xin bệ hạ chỉ bảo.”
Cồ Lâm Biên đôi mắt sáng lên hỏi.
…
Thời điểm Ngọc Linh trở về cũng đã vào nửa đêm, nhưng khi hắn vừa chuẩn bị nghỉ ngơi bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
Ngọc Linh nhí mày lên tiếng hỏi.
“Ai đó!”
“Quý khách là ta.”
Từ bên ngoài vọng vào âm thanh của nhân viên khách sạn, nhưng Ngọc Linh lại trở nên cảnh giác.
Vào giờ này nhân viên khách sạn tới đây làm gì, rõ ràng đây là điều bất thường.
Niệm một ma pháp phòng thủ lên người Ngọc Linh cảnh giác hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Quý khách có vài vị đại nhân của đội trị an tìm ngài, bọn họ nói cần ngài phối hợp điều tra một vụ án.”
Ngọc Linh nhíu mày, ma pháp phòng thủ đã gia cố lên mức cao nhất, lên tiếng hỏi.
“Vụ án gì? Ta có liên quan tới vụ án nào?”
Ngọc Linh cảnh giác áp sát tới gần cửa phòng lên tiếng nhưng lại không mở cửa.
“Ngọc Linh tiên sinh, ta là đội trưởng đội trị an của khu số bốn. Ngày hôm qua ngài có đi qua quán rượu Xuân Phong. Sau khi ngài đi ở đó x·ảy r·a á·n m·ạng, vì thế chúng ta tới đây mong ngài có thể theo chúng ta đi một chuyến phối hợp điều tra với chúng ta.”
Âm thanh vọng vào không còn là tiếng của nhân viên khách sạn nữa mà là một âm thanh khác rất xa lạ. Hiển nhiên người vừa lên tiếng chính là người của đội trị an.
Đây chính là cách Long sử dụng.
Lấy lý do Ngọc Linh liên quan tới một vụ án yêu cầu hắn tiến hành điều tra, một khi hắn đã phối hợp như vậy cho dù là siêu phàm giả cao cấp cũng không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Chỉ cần dẫn hắn vào một vị trí phục kích đã được định sẵn hắn liền phải ngoan ngoãn bị thẩm vấn.
Nhưng nếu Ngọc Linh từ chối phối hợp điều tra như vậy liền có thể quang minh chính đại dùng tội chống người thi hành công vụ bắt hắn. Mặc dù việc này có thể kinh động đám người kia những cũng không sao, thứ Long muốn là một lý do có thể công khai ra tay. Cũng như trấn an đám người kia là được.
Dù sao cũng là siêu phàm giả cao cấp, muốn bắt giữ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngọc Linh lúc này cũng không ý thức được mình bị nhằm vào, hắn đang suy nghĩ làm sao mình lại dính dáng tới một vụ g·iết người. Nhớ về thời điểm người đội trưởng này nói Ngọc Linh nhớ ra ngày hôm đó hắn hẹn gặp với một người trong nhóm sau đó nơi này diễn ra một cuộc ẩ·u đ·ả người bị ẩ·u đ·ả còn ngã lên người hắn. Có lẽ vì chuyện này nên hắn mới dính dáng vào.
Nhưng mà Ngọc Linh trong lòng không khỏi thắc mắc, tại sao đối phương tìm được mình. Thời đại này nếu là rời đi như vậy muốn tìm người cũng không phải dễ dàng.
Nghĩ tới đây Ngọc Linh không khỏi lên tiếng.
“Làm sao các ngươi khẳng định ta liên quan tới vụ án?”
“Ngọc Linh tiên sinh, trước khi ta trả lời câu hỏi ngài có phải hay không nên mở cửa ra cùng chúng ta nói chuyện không phải sao?”
Hiển nhiên vị đội trưởng đội trị an bên ngoài đã không còn muốn nói chuyện với cánh cửa nữa. Hắn không kiên nhẫn lên tiếng.
Ngọc Linh nghe vậy cũng cảm thấy có lý, dù sao đối phương là tới tìm mình hai bên nói chuyện cách một mặt cửa như vậy thực sự không tốt. Hơn nữa hắn cũng không cảm nhận được giao động ma pháp, thậm chí một chút ma năng ba động của không có hiển nhiên đối phương chỉ là phàm nhân không thể đe dọa được hắn.
Nghĩ tới đây Ngọc Linh cũng liền yên lòng, hắn mở ra cửa.
Bên ngoài có bốn người đang đứng chờ, ba người ăn mặc đồng phục của đội trị an, người còn lại đương nhiên là nhân viên khách sạn.
“Bây giờ các ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta rồi chứ?”
Ngọc Linh hỏi, giọng của hắn rất bình tĩnh.
Nghe vậy người đứng đầu tiên, cũng là đội trưởng trong ba người này cười nói.
“Tiên sinh chúng ta không khẳng định ngươi liên quan tới vụ án, chúng ta là tới mong ngài có thể phối hợp điều tra. Dù sao ngài cũng có mặt tại hiện trường.”
Rất có lý, Ngọc Linh không có lời nào để nói. Nhưng không hiểu sao hắn có cảm giác không đúng ở đâu đó.
Không để hắn tiếp tục suy nghĩ đội trưởng đã lên tiếng.
“Ngọc Linh tiên sinh xin ngài phối hợp với chúng ta.”
Dưới sự thúc dục của người đội trưởng Ngọc Linh không còn cách nào khác phải phối hợp với những người này.