Chương 339:
Ngọc Linh là một cao cấp siêu phàm giả dưới trướng của Phương công tước, từ khi còn là một siêu phàm giả học đồ hắn đã được tuyển mộ phục vụ cho nhà công tước, sau khi được phát hiện có tiềm năng trở thành một siêu phàm giả cao cấp rất nhiều tài nguyên của nhà công tước đã dồn vào người hắn.
Chính vì thế một người xuất thân từ bình dân như Ngọc Linh mới có thể trở thành cao cấp siêu phàm giả hàng đầu vương quốc như ngày hôm nay.
Đương nhiên không có thứ gì miễn phí hắn sẽ trở thành gia thần của Phương gia suốt đời.
Ngọc Linh cảm thấy điều này không có vấn đề với một kẻ xuất thân bình dân như hắn có thể được phục vụ suốt đời cho gia tộc công tước là một điều cực kỳ đáng tự hào. Gia đình hắn cũng rất tự hào vì điều này, bởi vì thế cha hắn còn khoe khoang một thời gian đâu.
Kỳ thực hắn cũng là người chỉ đạo hành động á·m s·át trước kia nhằm vào Long, bởi vì v·ết t·hương khá năng khí trốn về khiến hắn phải dưỡng thương một thời gian.
Chính vì thế hắn cũng vắng mặt trong những cuộc chiến quan trọng trong thời gian qua, tới khi v·ết t·hương hồi phục tất cả đều đã kết thúc. Ngọc Linh không có cơ thể hiện lòng trung thành cũng như sức mạnh của mình.
Lần này hắn tới Kim Lăng cũng vì Long, mang theo các đạo cụ ma pháp mạnh nhất của mình Ngọc Linh sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng. Hắn biết hành động lần này rất có khả năng sẽ c·hết.
Sau khi vào thành Ngọc Linh cùng những người khác lần lượt tách ra ẩn mình vào trong thành Kim Lăng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Lần này Ngọc Linh không phải là người chỉ huy hành động, hắn chỉ là một thành viên phối hợp hành động mà thôi. Thậm chí ngay cả hắn cũng không biết được chủ mưu phía sau là ai, hắn chỉ nhận lệnh của công tước đại nhân bí mật tới nơi này gặp người phối hợp với người đó hành động, chỉ có như vậy.
Bất quá một hành động như vậy chắc chắn không phải là người bình thường có thể làm được.
Nhưng kể từ khi tiến vào Kim Lăng đã ba ngày hắn lại không nhận được thêm bất kỳ mệnh lệnh nào, mọi chuyện cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Linh thật sự rất không hiểu rốt cuộc bọn hắn có hành động hay không, ba ngày qua hắn không ra khỏi phòng lo lắng mình bị phát hiện sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, nhưng hắn đã chờ ba ngày ngay cả một câu một chữ cũng không báo cho hắn.
Chỉ đạo duy nhất hắn được nhận chính là vào cái đêm vào thành Kim Lăng. Tới nơi này và án binh bất động. Chỉ có như vậy, hắn thậm chí không nhận được bất kỳ tin tức nào khác sau ngày đó, thậm chí ngay cả mặt người cũng không thấy.
Kỳ thực không chỉ Ngọc Linh không hiểu cả người theo dõi hắn cũng không hiểu. Ba ngày trước sau khi đoàn người Ngọc Linh ẩn vào thành Kim Lăng tình báo chiến lược cũng đã xác định được hành tung của bọn hắn, từ ngày hôm đó hành tung của những người này đã bị tình báo chiến lược theo dõi.
Nhưng suốt ba ngày những người này không có bất kỳ hành động gì, tất cả đều an phận trong nơi ở của mình đến cửa cũng không ra ngoài khiến ngay cả đám đầu não của tình báo chiến lược cũng không hiểu đám người này đang âm mưu cái gì.
Cồ Lâm Biên mỗi lần hỏi tới hành tung của đám người này cũng là một bụng dấu chấm hỏi, nhưng hắn vẫn không có hạ cảnh giác xuống tiếp tục an bài người theo dõi đám người này.
Cuối cùng sang ngày thứ tư mục tiêu cũng có hành động mới.
Người đưa mệnh lệnh cho Ngọc Linh là nhân viên trong khách sạn, nhận lấy tờ giấy từ trong tay nhân viên hắn dò hỏi người đưa mảnh giấy này.
Đáng tiếc người nhân viên chỉ nhận tiền làm việc, hắn cũng không quan tâm người đưa tiền cho hắn là ai.
Hoàng hôn luôn là thời điểm mọi người vội vã hoàn thành công việc để về nhà cùng gia đình, nhưng vào thời điểm này Ngọc Linh cẩn thận an mặc che đậy thân phận của mình rời khỏi khách sạn đi trên con đường đông đúc.
Đương nhiên chút che đậy này làm sao có thể qua mặt được gián điệp của tình bào chiến lược, ngay khi Ngọc Linh vừa rời khỏi cửa khách sạn đã có người theo sau lưng hắn.
Ngọc Linh rất cảnh giác, hắn luôn chú ý tới sau lưng cẩn thận xem mình có bị theo dõi hay không.
Hắn cũng phát hiện có một số người đang theo sau lưng mình, nhưng đám người này không quá giống là người theo dõi giống như những người này đi cùng đường với hắn hơn.
Mặc dù vậy Ngọc Linh vẫn cảm giác được ánh mắt của những người này như vô tình như cố ý nhìn về phía mình.
Quả thật các gián điệp của tình báo chiến lược đã rất cố gắng giảm sự nghi ngờ của Ngọc Linh, cứ cách một đoạn đường bọn hắn lại đổi một người theo dõi để tránh bị nghi ngờ nhưng người bọn hắn đang theo dõi là một vị đại pháp sư đã sống gần trăm năm muốn thoát khỏi ánh mắt sắc bén của người này làm sao có thể dễ dàng như vậy.
Nhận ra mình đang bị theo dõi Ngọc Linh lập tức tăng tốc, lựa tiến vào một con ngõ nhỏ bên cạnh, sau khi tiến vào ngõ hắn dùng ma pháp nhảy lên nóc nhà dễ dàng vượt qua địa hình phức tạp trong ngõ.
Tới khi các gián điệp đuổi tới thân ảnh của Ngọc Linh đã biến mất, bọn họ có cố gắng tìm kiếm như thế nào cũng không thấy bóng dáng của mục tiêu cần theo dõi đâu.
Thời điểm Ngọc Linh có mặt tại điểm hẹn, mặt trời cũng đã xuống núi.
Điểm hẹn là một căn nhà nhỏ tại phía đông thành Kim Lăng, nơi này là trung tâm giao thương lớn nhất thành Kim Lăng, cũng có thể xem là nơi hỗn loạn rất dễ để lẫn vào đây không khiến người phát giác.
Tới trước của nhà Ngọc Linh phải gõ cửa theo tín hiệu đã thống nhất trước mới có thể vào bên trong.
Ngọc Linh thấy được bên trong này đều là những người quen cũ đã cùng hắn tiên vào thành Kim Lăng bốn ngày trước hôm nay tất cả đều tập hợp ở đây.
Chỉ có điều trên khuôn mặt của những người này biểu cảm không có chút nào dễ nhìn. Ngọc Linh hỏi thăm một chút những người xung quanh, hắn biết được hóa ra những người này cũng giống như hắn bị vứt sang một bên trong những ngày qua.
Tất cả người ở đây đều là cao cấp siêu phàm giả, địa vị siêu nhiên chưa từng bị lạnh nhạt, nhưng lần này bọn hắn vậy mà bị vứt sang một bên nhiều ngày như vậy làm sao có thể không sinh khí đi được.
Lúc này một trung niên nam nhân xuất hiện từ hậu viện ngôi nhà, người này không nói nhiều liền ngồi vào vị trí trung tâm bắt đầu phân phó nhiệm vụ cho những người ở đây.
Bất quá chuyện bị vứt sang một bên nhiều ngày như vậy làm sao các vị đại nhân ở đây chịu được, một người trong đó bất mãn lên tiếng.
“Vứt chúng ta sang một bên nhiều ngày như vậy, bây giờ lại gọi chúng ta đến phân phó nhiệm vụ không một lời giải thích. Ngươi coi chúng ta là thuộc hạ của ngươi sao? Hay là nô lệ của ngươi.”
Lời này nói ra khiến không khí trong phòng trở nên trầm xuống, người này nói không hề sai những người ở đây đều cảm giác mình như là người thừa vậy muốn dùng thì gọi tới không muốn thì vứt sang một bên.
Trung niên nam nhân nghe vậy cũng biết nếu hôm nay mình không cho những vị ngồi đây một lời giải thích như vậy muốn bọn hắn phối hợp hành động liền rất khó.
“Các vị xin đừng hiểu lầm chúng ta làm vậy để đảm bảo bí mật. Những ngày qua chúng ta đang cố gắng sắp xếp để hành động của các vị dễ dàng hơn, hôm nay sau khi bố trí hoàn tất chúng ta mới quyết định tiến hành bước đầu của kế hoạch. Mong các vị thông cảm.”
Dừng lại một chút hắn nhìn một lượt những người ngồi trong phòng nói tiếp.
“Các vị ta mong rằng mọi người lấy đại cục làm trọng, trước khi tới đây hẳn các vị công tước đã dặn dò mọi người.”
Trung niên đem chủ nhân của những người ngôi đây ra muốn nhắc nhở bọn hắn.
Quả nhiên ngay khi các vị công tước bị lôi ra những người ở đây đều im lặng không nói thêm lời nào chờ đợi phân phó từ trung niên.