Chương 337: Nghịch phản.
Chuyện Vương Ngọc Đại tới mặc dù nhìn qua rất bí mật, nhưng nó cũng chỉ dấu được những người dân vô tri. Còn với những người có quyền lực đây không phải bí mật gì, thậm chí Long cũng không thèm che dấu việc này.
Chính vì thế thời gian gần đây có không ít các quý tộc quan viên tìm tới Vương Ngọc Đại mong rằng ông ta có thể gây sức ép lên Long buộc hắn dừng các chính sách gây bất lợi cho giới quý tộc lại.
Vương Ngọc Đại mặc dù tượng trưng tiếp kiến một chút nhưng đều lần lượt từ chối yêu cầu của những người này, trong đầu hắn còn nghĩ nếu bọn này biết được vua của bọn hắn đang chuẩn bị lập thiết lập hệ thống giáo dục bình dân không biết sẽ làm ra phản ứng như thế nào.
Nhưng ngày hôm nay Vương Ngọc Đại đón một vị khách đặc biệt. Người này bề ngoài đã qua năm mươi nhìn rất bình thường, không có chút thu hút nhưng nếu nhìn kỹ trong ánh mắt hắn lại ánh lên bản năng của một con cáo già.
Vương Ngọc Đại đã tiếp xúc rất nhiều quan to hiển quý, ông ta chỉ cần nhìn liền biết nếu người này ở đây như vậy cuộc trò chuyện sắp tới không đơn giản.
“Tể tướng đại nhân có gì cần chỉ giáo sao?”
Vương Ngọc Đại lên tiếng trước.
Người trung niên ngồi đối diện hơi cúi lắc đầu hành lễ.
“Đại nhân quá lời rồi chủ nhân nhà ta bây giờ chỉ là một người rảnh rỗi làm sao lại là tể tướng cơ chứ?”
Người này chính là một thân tín của nguyên tể tướng Nam Tinh, lần này ông ta tới đây chính là để tìm kiếm sự ủng hộ của Đế quốc.
Trung niên thấy Vương Ngọc Đại chỉ nheo mắt nhìn không nói một lời liền tiếp tục lên tiếng.
“Đại nhân, ngài không thấy tình trạng của vương quốc hiện tại đang vô cùng nguy hiểm sao? Tại hạ nghĩ rằng quý tộc của Đế quốc cũng không vừa mắt với những chuyện đang diễn ra ở đây.”
Vương Ngọc Đại nhíu mày, ông ta vẫn chưa đoán được ẩn ý sau những lời này. Không lẽ lão tể tướng bất mãn với việc mình phải ở nhà nên tìm tới mình muốn mình gây áp lực lên vương quốc để lão ngồi lại vị trí kia?
Đừng đùa cho dù là đồng minh thậm chí là đàn em của Đế quốc cũng không có chuyện Đế quốc can thiệp vào nội bộ sâu như vậy, dù sao cái gì cũng phải có giới hạn của nó trừ khi quốc gia kia đe dọa tới sự thống trị của Đế quốc.
“Nói thẳng ra đi ta không có hứng thú vòng vo với ngươi.”
Nghĩ tới đây Vương Ngọc Đại trong tâm lý đối với người trước mặt và vị chủ nhân sau lưng hắn phản cảm.
“Sứ giả đại nhân ý của ta là ngài thấy thế nào nếu Nam Tinh có một vị vua mới, thân thiện với Đế quốc hơn?”
Lời này vừa ra Vương Ngọc Đại đôi mắt đã híp chặt nhìn chằm chằm kẻ trước mặt. Hắn cũng không ngờ được kẻ trước mặt lại dám nói ra những lời như vậy. Không lẽ tên này không sợ hắn nói cho vua của Nam tinh.
Xem ra nội bộ Nam Tinh cũng không như mọi người nghĩ.
Vương Ngọc Đại trước khi tới cũng biết Long đang tận lực chèn ép thế lực của các quan lại quý tộc cũ thời tiên vương. Nhưng hắn cũng không quá coi trọng việc này, dù sao tân vương lên ngôi chèn ép các quan lại triều đại cũ của cha mình, đẩy thân tín của mình lên thay là chuyện bình thường.
Nếu không phải tiên vương mất sớm ông ta cũng sẽ làm như vậy, đây là truyền thống của các đời vua chúa mở đường cho người thừa kế của mình thuận lợi kế thừa vương vị không chịu sự bó buộc của các quan viên cũ trong triều đại của mình là điều rất dễ hiểu. Ngay cả tại Đế quốc cũng như vậy Hoàng Đế sau khi lên ngôi cũng tiến hành chèn ép các quan lại quý tộc của triều đại cũ.
Bất quá làm tới mức đám quý tộc này muốn thay vua cũng không phải là điều bình thường, rất rõ ràng bên trong đó còn có những mâu thuẫn không thể điều hòa.
“Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám nói ra những lời như vậy.”
Vương Ngọc Đại không vội trả lời, ông ta biết nếu chỉ là một cuộc lất đổ của các quý tộc chắc chắn bọn chúng không dám, nếu không ngay cả Đế quốc cũng phải đứng ra làm thịt bọn hắn. Sau lưng hẳn phải có người của hoàng gia đứng ra chịu trách nhiệm bọn hắn mới dám nói ra những lời này.
Dù sao những vụ lật đổ trong nội bộ hoàng gia là chuyện rất bình thường chỉ cần vị trí quốc vương không rơi vào tay ngoại tộc các hoàng gia khác cũng không nói được lời nào. Nhưng nếu chỉ là các quý tộc âm mưu chuyện này như vậy Vương Ngọc Đại không thể không khen ngợi đám người này rất can đảm.
Vị trung niên này thờ dài một hơi nói.
“Đại nhân không biết nếu đức vua bệ hạ chỉ chèn ép chúng ta một chút cũng không sao. Chuyện này chúng ta có thể hiểu được.”
Nói đến đây biểu cảm trên khuôn mặt hắn thể hiện sự phẫn nộ.
“Nhưng đức vua hắn vậy mà để một lũ tiện dân thay thế chúng ta. Lũ tiện dân đó có tư cách gì thay thế các quý tộc cao quý chúng ta chứ. Đã vậy bây giờ hắn lại còn muốn mở lớp học bình dân, hắn muốn cái gì giáo dục toàn dân. Thật nực cười, tri thức là đặc quyền của giới quý tộc chúng ta, bây giờ hắn lại muốn trao đặc quyền này cho một lũ tiện dân. Làm như vậy không khác nào làm lung lay nền tảng thống trị của giới quý tộc.”
Hóa ra sau khi thống nhất với Vương Ngọc Đại, trong buổi thiết triều hôm sau Long đã đưa ra chuyện này, mặc dù đám quan viên quý tộc kịch liệt phản đối nhưng dưới sức ép vị trí của bộ trưởng bộ nông nghiệp bọn hắn không còn cách nào khác thỏa hiệp.
Đương nhiên trên miệng thì thỏa hiệp nhưng đám người này làm sao có thể chấp nhận chuyện như vậy, chuyện này đã không còn đơn giản là chèn ép giới quan lại quý tộc nữa.
Vì thế bọn hắn quyết định thực hiện hành động này, bọn hắn đã bắt đầu liên lạc với các quý tộc lãnh địa, hiện tại bọn hắn cần sự ủng hộ từ bên ngoài.
Giờ thì Vương Ngọc Đại đã hiểu tại quý tộc của Nam Tinh lại lựa chọn làm chuyện này. Suy nghĩ lại nếu những chuyện như vậy diễn ra tại Đế quốc hẳn sẽ có không ít quý tộc lựa chọn làm điều tương tự.
Nếu bọn hắn biết Đế quốc sẽ ủng hộ kế hoạch giáo dục của Long bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào đây.
Bất quá đây chỉ là sự thỏa hiệp giữa hai bên, bản thân Đế quốc không muốn làm điều này nếu có thể thay thế một tên vua khác đổi một điều kiện khác hẳn cũng là một chuyện tốt.
“Trở về đi, nói cho chủ nhân của ngươi Đế quốc không giúp được chuyện này.”
Vương Ngọc Đại bình tĩnh nói.
Những lời này nghe như từ chối nhưng thực ra lại nói rõ một điều rằng Đế quốc sẽ không can thiệp, các ngươi muốn làm gì thì làm. Thành công chúng ta sẽ là bạn, thất bại chúng ta không quen biết.
Thậm chí Vương Ngọc Đại còn không thèm quan tâm là vị nào trong hoàng gia chủ mưu chuyện này.
Trung niên nghe vậy cũng rất hài lòng, ông ta không hi vọng xa vời việc Đế quốc tham gia vào chuyện này. Thứ ông ta cần là Đế quốc giúp ngăn các quốc gia khác hành động sau khi chuyện thành công. Đây mới là vấn đề mọi người lo lắng.
Những ngày sau đó sứ giả của Thánh quốc cũng tới thành Kim Lăng, cuộc đàm phán giữa Thánh quốc và Long cũng diễn ra rất khó khăn.
Đặc biệt là ngày thứ ba khi một người xuất hiện tại nơi ở của sứ giả Thánh quốc cuộc đàm phán này càng trở nên khó khăn hơn. Long cảm giác dường như Thánh quốc đang cố tình kéo dài thời gian, chờ đợi chuyện gì đó.
Long cũng không hiểu tại sao Thánh quốc lại cố tình kéo dài thời gian như vậy.
Những ngày sau đó dần dà có những đội người xuất phát từ ba lãnh địa công tước ngụy trang thành người của các thương đoàn hướng về thành Kim Lăng.
Mặc dù tại lãnh địa của Trần gia cùng Lý gia hệ thống tình báo của Long không thể phát giác được chuyện này, nhưng ở Phương gia sự biến mất của cao cấp siêu phàm giả nhà công tước đã lọt vào ánh mắt của tình báo chiến lược. Tin tức này ngay lập tức đã xuất hiện trên bàn làm việc của Cồ Lâm Biên.