Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 336: Kế hoạch giáo dục.




Chương 336: Kế hoạch giáo dục.

Choang!

Tiếng đổ vỡ vọng ra từ thư phòng của hoàng đế Đế quốc.

Trong thư phòng hoàng đế đang vô cùng giận giữ đứng sau bàn làm việc của mình, phía trước thành chủ thành Đại An đang quỳ một gối bên dưới, trên đầu hắn những giọt rượu đỏ đang nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Cốc vàng được thiết kế đầy tinh mỹ lăn lóc dưới mặt đất.

“Mặt mũi của Đế quốc bị ngươi làm mất hết.”

Hoàng đế giận giữ hét lớn.

Vụ việc đêm qua đã truyền tới tai hoàng đế, nhưng hiện tại đã qua gần một ngày lại không có bất kỳ tin tức nào về những kẻ làm loạn kia. Thử hỏi làm sao hoàng đế không nổi giận đi được.

Đường đường là thủ đô Đế quốc vậy mà phủ của một vị bá tước bị t·ấn c·ông, người b·ị c·ướp đi vậy mà trị an lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào. Đã vậy còn để đối phương chạy thoát thậm chí không biết ai là người làm ra chuyện này.

Thứ hỏi hoàng đế có thể chấp nhận chuyện như vậy sao.

Hắn hiện tại đang vô cùng phẫn nộ, thủ đô của Đế quốc vậy mà bị người t·ấn c·ông không chút phòng bị, nói như vậy không phải đối phương cũng có thẻ t·ấn c·ông cả hoàng cung sao.

Quỳ bên dưới thành chủ thành Đại An không nói lời nào, chỉ có thể quỳ gối hứng chịu cơn phẫn nộ của hoàng đế bệ hạ.

“Sao không nói gì? Ngươi câm sao?”

Không thèm áp chế sự phẫn nộ của mình, hoàng đế hét lớn vào mặt thành chủ.

“Bẩm bệ hạ thần đang tiếp tục điều tra. Thần nghi ngờ có thể là Thánh quốc làm điều này.”

Thành chủ vừa quỳ gối dưới sàn nhà vừa báo cáo.

Nghe vậy hoàng đế ngồi xuống ngai vàng của mình híp mắt nhìn thành chủ hỏi.



“Tại sao ngươi lại là Thánh quốc.”

“Bẩm bệ hạ! Ngoại trừ Thánh quốc thần thực sự không nghĩ ra một lực lượng nào có đảm lượng như vậy.”

“Thú nhân tộc cũng không có?”

Ngoại trừ Thánh quốc Đế quốc còn một kẻ thù đó là thú nhân tộc, vấn đề là tại sao thành chủ lại không cho rằng đây là sản phẩm của thú nhân.

Thành chủ trả lời rất đơn giản, bởi vì thú nhân là dị tộc theo báo cáo thì vào đêm hôm đó không có thú nhân tộc xuất hiện xung quanh. Thú nhân tộc cũng không có năng lực thu mua những người mạnh như vậy, đây là vấn đề kỳ thị chủng tộc.

Lời của thành chủ rất có lý, phán đoán cũng chỉ có Thánh quốc có động cơ cũng như năng lực làm chuyện này. Đáng tiếc Đế quốc không biết được trong tay Long cũng có người của tổ chức nếu không bọn hắn sẽ đem Nam Tinh vào mục tiêu cần điều tra.

“Ta cho ngươi năm ngày, sau năm ngày nếu không tìm được người vậy thì cút khỏi cái vị trí đó.”

Hoàng đế ra lệnh! Cho dù không tìm được chủ mưu cũng phải lôi người ra, phải cho bọn chúng thấy cơn phẫn nộ của Đế quốc.

Vào ngày hôm đó toàn bộ thành Đại An bị xốc lên ba lớp đất không ít gián điệp nước ngoài tại thành Đại An bị lôi ra ngoài ánh sáng, bị tống vào ngục biến mất khỏi con mắt của thế nhân còn việc bọn hắn có thể rời khỏi ngục giam hay không cũng không ai biết được.

Những gián điệp này cũng thật đen đủi, chỉ vì một hành động vô ý của Long bọn hắn lại bị liên lụy đi vào. Nếu biết chuyện này không biết các quốc gia khác có xé xác Long ra hay không.



Cũng vào thời điểm này đoàn sứ giả của Đế quốc đã tới, người tới không phải ai khác chính là Vương Ngọc Đại.

Bởi vì lần này tới đây không phải là viếng thăm chính thức hơn nữa cũng không rêu rao ra ngoài nên không có một lễ chào đón nào, người duy nhất đón Vương Ngọc Đại cũng chỉ là một phó bộ trưởng của bộ ngoại giao.

Mặc dù vậy xung quanh vị trí cầu tàu đón tàu của Vương Ngọc Đại cũng bị lính canh bao vây không cho tới gần, chỉ cần là người thông minh liền có thể biết người tới là một đại nhân vật.

Nếu là người có thêm chút kiến thức liền biết được người tới lần này hẳn là từ Đế quốc và trong những người thấy Vương Ngọc Đại xuống tàu có người như vậy.



Dù sao vị đại pháp sư này cũng rất nổi tiếng, đặc biệt với kẻ thù truyền kiếp của họ Thánh quốc thì lại càng quen thuộc hơn.

Gián điệp của Thánh quốc rất nhanh đã nhận ra Vương Ngọc Đại xuất hiện tại thành Bách Phương, tin tức này ngay lập tức được báo cho vị đại chủ giáo của giáo hội tại thành Kim Lăng.

Dù vậy giáo hội cũng không làm ra bất kỳ hành động nào quá khích cho tới khi Vương Ngọc Đại gặp mặt Long.

Nhưng cũng vào thời điểm vị đại sứ của Đế quốc này gặp mặt Long cũng có một đoàn người ngựa tiến vào Nam Tinh từ pháo đài Sơn Thạch.

Quân thủ thành Sơn Thạch thậm chí không có ý định cản đoàn người này lại để kiểm tra theo thông lệ thông thường, đây là mệnh lệnh từ trung ương.

Long và Vương Ngọc Đại có một cuộc gặp mặt rất dài diễn ra cả một buổi sáng, đây là một cuộc gặp mặt kín khiến rất nhiều người mặc dù rất tò mò nội dung của cuộc gặp mặt nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào.

Kết thúc cuộc gặp mặt Vương Ngọc Đại rời đi với biểu cảm đầy trầm tư, giống như ông ta đang rất do dự chuyện gì đó.

Long chỉ tiếp Vương Ngọc Đại trong ngày đầu tiên, những ngày sau đó hắn để Hoa Nguyệt Ánh nói chuyện với ông ta nhưng có vè như nội dung của cuộc đàm phán không phải chuyện nhỏ khiến hai bên không thể đi tới thống nhất trong thời gian ngắn.

Cho tới ngày thứ tư khi Vương Ngọc Đại biết được tin sứ giả của Thánh quốc cũng đang tới cuộc trò chuyện của hai người mới đi đến thống nhất.

Ngay sau đó Long triệu tập một cuộc họp kín với thân tín của mình.

Long quan sát mọi người xung quanh, rồi nhìn Cồ Lâm Biên nói.

“Cồ Lâm Biên những ngày tới ngươi tăng cường truy quét các quan viên phạm tội, chuẩn bị một chút đi vài ngày nữa ta muốn công khai xử quyết những kẻ phạm tội kia.”

Nghe Long nói vậy những người trong phòng đều cực kỳ bất ngờ, Hồng cô không nhịn được nói.

“Bệ hạ làm như vậy có phải quá cấp tiến không? Thân sợ sẽ khiến các quý tộc phản kháng mạnh.”

Dù sao cũng là quý tộc, đối với tội t·ham ô· công khai xử quyết như vậy là rất quá đáng.



Cho dù là tội c·hết nếu không phải là tội phản quốc, liền không bị công khai xử quyết mà thường bị xử quyết kín. Nếu làm như vậy sợ rằng các quý tộc sẽ có tâm lý phản kháng.

“Ta không làm như vậy đám sâu mọt đó sẽ không phản kháng sao. Hơn nữa ta làm như vậy cũng là để gây sức ép lên bọn hắn.”

Long nhìn sang Đức Bình bên cạnh nói.

“Đức Bình ông gọi Phan Nhật Nam về kinh đi.”

Đức Bình nghe vậy có chút bất ngờ nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều.

Phan Nhật Nam là một quan viên được đích thân Long đào tạo, hiện tại hắn đang ở phương bắc chủ trì các lớp học kỹ năng của công nhân.

Nói là lớp học kỹ năng công nhân kỳ thực là một cái tên né qua sự phản đối của các quý tộc với việc hắn mở lớp học bình dân thôi. Thực ra trong lớp học này đều có một hệ thống đào tạo vô cùng chuẩn chỉnh, đặc biệt với các lớp học dành cho trẻ em. Nhưng bên ngoài đây là lớp học dạy các công nhân cách thao tác máy móc.

Bất quá lớp học này có hạn chế nhất định, chỉ có các công nhân cùng con cái của họ mới được vào học, vì thế lớp học như vậy mới được tồn tại cho tới bây giờ không bị đám quý tộc kia phá đám.

Làm như vậy khiến tỷ lệ biết chữ không thể phổ biến, nhưng có cách nào đâu, được bao nhiêu hay bấy nhiêu còn hơn không có gì.

Nhưng hiện tại lại khác, cuộc đàm phán với Đế quốc đã có kết quả.

Nội dung của cuộc đàm phán này rất đơn giản.

Long chuyển giao công nghệ chế tạo súng cùng công nghệ động cơ hơi nước cho Đế quốc, đổi lại Đế quốc giảm thuế hàng hóa cho Nam Tinh và ủng hộ Nam Tinh thành lập lớp học bình dân.

Thứ quan trọng nhất đối với Long chính là lớp học bình dân, thứ vốn dĩ là điểm nhảy cảm của giới quý tộc.

Đế quốc sẽ đóng vai trò là bức tường giúp Long đứng vững áp lực từ bên ngoài, trong khí đó hắn cũng muốn nhân cơ hộ này trao đổi vị trí bộ trưởng nông nghiệp với vị trí bộ trưởng giáo dục.

Cho dù Long có ý định phế bỏ đám quý tộc này đi chăng nữa, nhưng hiện tại ảnh hưởng của bọn hắn còn quá lớn, nếu bọn hắn quá đồng lòng việc thiết lập hệ thống giáo dục toàn quốc là điều cực kỳ khó vì thế hắn mới phải lựa chọn kéo dài việc xử lý bộ trưởng nông nghiệp cho tới khi cuộc đàm phán với Đế quốc kết thúc.

Bây giờ chỉ cần thỏa thuận với Thánh quốc chuyện này xem như an bài, chỉ cần hai đại quốc giúp Long đứng vững áp lực từ bên ngoài, trong khi đám quý tộc quan viên đang nắm giữ vương quốc không làm loạn Long tự tin có thể đứng vững trước các quý tộc có lãnh địa.

Đối với hắn giáo dục toàn dân mới là thứ đáng giá hơn rất nhiều so với một vị trí bộ trưởng nông nghiệp. Việc này phải được triển khai càng sớm càng tốt, như vậy hắn mới có nhân tài dự trữ cho tương lai.