Chương 334: Hành động (1)
Đồ ăn đương nhiên phải được đưa vào nhà bếp, Tình quản gia cũng là quản gia của nhà bếp sau khi hai xe ngựa tiến vào nhà bếp ba người lần lượt hạ đống đồ đạc trên xe xuống.
“Để ở đây, đúng đúng để ở đây.”
Tình quản gia chỉ đạo cho mọi người vị trí nơi đặt đồ, cả ba người cũng rất phối hợp đặt đồ xuống sàn, trong chốc lát đồ trên xe ngựa đã bị giỡ xuống chỉ còn lại mấy thùng hàng gia vị mới.
Tình quản gia đang muốn chỉ đạo ba người gỡ xuống thùng hàng gia vị nhưng đột nhiên sau ót ông ta bị một thứ đánh trúng, đầu óc rung động khiến ông ta ngay lập tức ngất đi ngã xuống mặt đất.
Sau lưng ông ta chính là một trong hai người đánh xe mang vào, thấy Tình quản gia ngã xuống lão già đánh xe run lên sợ hãi lui lại. Nhưng ngay lập tức lưng ông ta va phải một bàn tay, chính là người còn lại.
Lão già thấy ánh mắt của người này vội vã quỳ xuống cầu xin.
“Hai vị đại nhân ta đã làm theo lệnh hai vị. Xin hai vị đại nhân tha cho ta đi, tha cho ta đi.”
Lão già khẩn thiết cầu xin trên khuôn mặt lúc này nước mắt nước mũi đã loang lổ.
Suỵt!
Thanh niên đưa tay lên ra hiệu cho lão già im lặng, mặc dù đang khóc nấc nhưng lão già vẫn cố gắng ngậm miệng lại không phát ra tiếng.
Thanh niên ngồi xuống vỗ vai lão già nói.
“Ngươi có thể yên tâm, gia đình của ngươi sẽ an toàn.”
Nghe vậy lão già trên mặt cũng an tâm đi không ít, nhưng sau đó cổ của lão bị một cánh tay của thanh niên bóp chặt.
Lão già trừng lớn đôi mắt, hai bàn tay bắt lấy cổ tay thành niên cố gắng đẩy ra, liên tục giãy dụa. Nhưng cho dù lão cố gắng như thế nào cơ thể già nua của lão làm sao có thể chống lại sức mạnh của một thanh niên, hơn nữa người này còn là lực lượng được đào tạo tinh nhuệ được đào tạo trong q·uân đ·ội.
Sau một lúc lão già cũng dừng giãy dụa, hơi thở cũng đã không còn, thanh niên mới bỏ lão ra cơ thể của lão cứ mềm oặt ngã xuống mặt đất.
Xử lý xong hai người, cả hai thanh niên nhìn nhau gật đầu, hai người đi về phía những thùng gia vị đã được chuẩn bị sẵn kia gỡ chúng xuống khỏi xe bắt đầu bố trí.
Đỗ Duy bá tước năm này đã gần ba trăm tuổi, nhưng bề ngoài của lão lại giống một trung niên trên mặt lão còn có một vết bỏng mặc dù với năng lực ma pháp có thể dễ dàng chữa trị vết bỏng này nhưng lão không làm vậy.
Vết bỏng này gây ra do một thí nghiệm suýt nữa đã g·iết c·hết ông ta, sở dĩ không xóa đi vết bỏng này bởi vì ông ta muốn luôn luôn nhắc nhở mình phải luôn cận thận với các thí nghiệm ma pháp.
Ngày hôm nay trong phòng thí nghiệm của mình Đỗ Duy đang cùng với một lão già khác đang thí nghiệm một ma văn mới, lão già này đầu tóc đã bạc phơ nhưng đôi mắt lại rất có thần không giống như một người gần đất xa trời chút nào.
Lão già chính là người Gia Tú muốn giải cứu, một trong những người có kiến thức ma pháp hàng đầu đại lục Hoàng Thanh Bảo.
Hoàng Thanh Bảo lúc này rất tự do, mặc dù đầu tóc ông ta có chút rối bời nhưng quần áo trên người lại rất sách sẽ cả người cũng rất khỏe mạnh không có bất kỳ dấu hiệu nào của một người bị giam cầm nhiều năm.
Kỳ thực Hoàng Thanh Bảo đã bị giam giữ nhiều năm trong phủ bá tước, nhưng không phải là kiểu giam giữ trong hầm tối không được ra ngoài. Ngược lại Hoàng Thanh Bảo được vị bá tước này đối xử rất không tệ, toàn bộ nhu cầu của ông ta từ ăn uống ngủ nghỉ đều được bá tước đáp ứng một cách tốt nhất.
Điều kiện duy nhất chính là ông ta không thể rời khỏi phủ bá tước. Cũng phải thôi dù sao Hoàng Thanh Bảo cũng là người hợp tác thí nghiệm với bá tước nhiều năm, không có ông ta hỗ trợ một nửa thí nghiệm của bá tước không thể hoàn thành.
Vì thế mặc dù bị giam giữ Hoàng Thanh Bảo vẫn được bá tước đối xử rất tử tế. Mặc dù công sức nghiên cứu của ông ta không được công nhận, Hoàng Thanh Bảo cũng biết lão bá tước này lấy toàn bộ thành quả nghiên cứu của hai người về mình nhưng thế thì sao chứ.
Ông ta không thể làm gì cả, là một siêu phàm giả yếu kém Hoàng Thanh Bảo không có cách trốn thoát dưới ánh mắt của toàn bộ siêu phàm giả ở đây. Vì thế ông ta cũng chỉ có thể phối hợp với bá tước cùng bá tước nghiên cứu, ít nhất ông ta vẫn có thể tiếp tục công việc nghiên cứu của mình không phải sao.
Hai người hiện tại đang vây xung quanh một ma pháp trận nhỏ được khắc giữa bàn, bá tước bắt đầu đưa ma năng vào ma pháp trận một luồng ánh sáng nhạt dần hiện lên xung quanh nhưng sau đó lại nhanh chóng dập tắt.
Hoàng Thanh Bảo tại một bên thấy vậy liền hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Bá tước lắc đầu nhíu mày nói.
“Không biết ma năng đột nhiên bị gián đoạn.”
Nghe vậy hai người lâm vào trầm tư bắt đầu phán đoán tại sao ma pháp lại mất tác dụng.
Đột nhiên lúc này hai người cùng lúc nhìn về phía ngoài cửa số nơi đó mặc dù tầm mắt bị che đi bởi dinh thự chính nhưng cả hai vẫn có thể thấy được ánh lửa vượt qua cả mái nhà. Từ ánh lửa đó khói đặc đang bốc lên nghi ngút, chỉ cần nhìn liền biết đang có một v·ụ c·háy lớn.
Bá tước nhíu mày đi ra khỏi phòng thí nghiệm, ông ta ra lệnh cho hai hộ vệ canh giữ gần đó đi dò hỏi.
Một lúc sau đó bá tước cùng Hoàng Thanh Bảo lại nhìn thấy ánh lửa bốc lên tại dinh thự chính, lửa vậy mà đã lan đến dinh thự chính điều này khiến trong lòng bá tước không khỏi giận giữ.
Đúng lúc này hộ vệ trưởng của phủ bá tước tiến vào, người này đầu tóc lộn xộn, trên áo giáp còn có chút c·háy x·em hiển nhiên vừa rồi hắn cũng tham gia d·ập l·ửa.
“Đại nhân phủ đang cháy xin ngài rời khỏi đây ngay. Nơi này sợ rằng rất nguy hiểm.”
Nghe lời này của hộ vệ trưởng cả hai người trong phòng đều nhíu mày lại, bá tước không nhịn được nói.
“Cháy! Ngươi nói với ta nơi này đang cháy và ta phải rời khỏi đây để đảm bảo an toàn.”
Trong lời của vị bá tước đại nhân này không hề che dấu sự giận giữ, nếu hộ vệ trưởng không cho ông ta một lời giải thích sợ rằng vị hộ vệ trưởng này sẽ phải chịu đau khổ.
Tại sao bá tước lại giận giữ như vậy? Nếu đã cháy thì không phải nên rời đi để đảm bảo an toàn là điều chính xác sao?
Đúng vậy nó chính xác đối với người thường, nhưng lại không chính xác với những quý tộc như vị bá tước đây.
Bởi vì phủ ông ta có siêu phàm giả, là siêu phàm giả đấy một v·ụ c·háy thông thường có thể làm khó được bọn hắn sao. Thủy hệ ma pháp để trưng ư? Còn chưa kể xung quanh phủ bá tước cũng có không ít giếng nước thi triển thủy hệ ma pháp dựa vào những giếng nước này sẽ tiết kiệm được rất nhiều ma năng.
Nhưng bây giờ hộ vệ trưởng lại nói ông ta phải rời đi vì lo lắng đ·ám c·háy. Đây không phải một chuyện rất nực cười sao.
Hộ vệ trưởng thấy vậy liền biết chủ nhân nhà mình có ý gì, hắn liền nói.
“Đại nhân lửa này không đơn giản, không hiểu sao chúng ta không thể dập được lửa này, tưới nước cũng không thể dập tắt lửa.”
Nghe vậy cả hai người đều nhíu mày, nước không dập được lửa đây là cái gì?
“Không phải ma pháp?”
Bá tước hỏi. Ông ta nghi ngờ đây là ma pháp, nếu không làm sao có thể không dập được lửa.
Hộ vệ trưởng lắc đầu nói.
“Thuộc hạ không tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào của ma pháp.”
Nghe vậy bá tước càng nhường mày, ông ta đi tới bàn thí nghiệm lấy hết ghi chép ôm vào người rồi nhìn Hoàng Thanh Bảo nói.
“Đi theo ta đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Hoàng Thanh Bảo là siêu phàm giả yếu kém, nếu bị lửa lan đến ông ta chỉ có đường c·hết tốt nhất nên để ông ta rời khỏi đây.
Nói xong bá tước quay lưng rời đi, theo sau là Hoàng Thanh Bảo. Ngay sau đó một đội người hầu tiến vào, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng thí nghiệm.