Chương 333: Kế hoạch giải cứu.
Trong phòng lúc này trừ Ngô Diệu Ngọc còn có cả Thiết Hàm Xuân hai người nhìn trung niên, Ngô Diệu Ngọc lên tiếng hỏi.
“Thế nào?”
Trung niên cúi người hành lễ nói.
“Bẩm điện hạ bọn họ đã đồng ý kế hoạch của ngài. Có điều…”
Thấy trung niên nam nhân do dự tam công chúa nhíu mày hỏi.
“Có điều gì cứ nói, không cần do dự.”
“Điện hạ thần cho rằng đám quý tộc kia không đáng tin, trong ánh mắt bọn hắn không hề che dấu sự khinh thường. Thuộc hạ sợ rằng một khi bọn hắn chính biến thành công bọn chúng sẽ lật lọng.”
Trung niên nói ra ý nghĩ của mình, cả buổi mật mưu hôm đó hắn thấy được ánh mắt không mấy thiện chí của đám người kia nhìn về phía mình, mặc dù bọn hắn rất chăm chú che dấu, lắng nghe kế hoạch hắn đề ra cũng đồng ý với kế hoạch này nhưng cuối cùng vẫn không hề che dấu ánh mắt khinh thường đó.
Rõ ràng đây không phải dấu hiệu gì tốt.
Tam công chúa nghe vậy cười lắc đầu nói.
“Không cần lo lắng chuyện này, ta đã có cách giải quyết ngươi chỉ cần làm đúng theo kế hoạch liền được.”
Trung niên nghe vậy liền không lên tiếng nữa, sau khi báo cáo hắn cũng lui khỏi phòng.
Ngồi trong căn phòng đã đóng kín tam công chúa lên tiếng hướng về phía Thiết Hàm Xuân nói.
“Cái kế hoạch này cũng thật điên rồi, ta không nghĩ rằng ngươi lại có thể nghĩ ra được.”
“Tạ điện hạ khen ngợi, tất cả đều là công lao bệ hạ chỉ dạy.”
Thiết Hàm Xuân bình tĩnh nói.
Nhưng những lời này lại khiến tam công chúa nhíu mày nàng cũng không tin Long có thể dạy ra dạng thủ hạ như vậy.
“Thật sự là do tên đó dạy? Tên đó cũng không ở đây ngươi không cần phải cố kỵ.”
Mặc dù Long đã là vua nhưng tam công chúa cũng không chút khách khí hay tôn trọng xưng hắn là đức vua hay bệ hạ gì đó.
Trong mắt tam công chúa lúc này Long là một tên khốn kiếp, chó c·hết dám đe dọa nàng chỉ thế thôi. Nếu không phải đã không còn lực chống lại Long sợ rằng tam công chúa đã mang quân đi c·hặt đ·ầu hắn.
Nghĩ tới đây tam công chúa trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nàng vậy mà nhìn nhầm người cuối cùng phải làm tới tình trạng này.
Thiết Hàm Xuân nghe tam công chúa xưng hô với Long như vậy cũng không có phản ứng quá khích, hắn cũng quá quen thuộc với thái độ này của tam công chúa.
Trong lòng chỉ đành cười khổ mong bệ hạ nhà mình không trách phạt mình vì chuyện này, hắn cũng khổ không có chỗ nói a. Người ta là chị của bệ hạ, hơn nữa hiện tại còn là cấp trên của mình Thiết Hàm Xuân nào dám ho he.
Thiết Hàm Xuân nghe vậy hơi do dự nói.
“Điện hạ cái này là thật…”
Tam công chúa nghe vậy bĩu môi nhún vai xem như không có chuyện gì. Nàng chuyển sang chủ đề khác.
“Người của ngươi đã tới chưa? Bọn hắn có đủ khả năng xử lý việc này?”
Nói tới công việc Thiết Hàm Xuân lại trở nhiệt tình, hắn tự hào nói.
“Điện hạ yên tâm, người của ta được đào tạo để chuyên làm những chuyện như vậy đảm bảo không có chút sai sót nào.”
“Ừm! Nếu có sai sót cũng là ngươi chịu trách nhiệm, dù sao những người kia đều dưới quyền ngươi ta không điều động được. Thằng khốn đó vẫn đề phòng ta.”
Tam công chúa nói, nàng lại tiếp tục chửi Long.
Nghe những lời này Thiết Hàm Xuân như muốn tìm một lỗ chui xuống xem như chưa từng biết tới chuyện này.
“Mà Gia Tú cùng Luna đang tại Đế quốc phải không bọn hắn ở đấy làm gì vậy?”
Gia Tú cùng Luna đi cùng tàu với bọn họ nhưng hai người lại xuống tàu tại Đế quốc còn tam công chúa và Thiết Hàm Xuân lại tiếp tục lên đường xuống phía nam.
Tam công chúa cũng không hiểu tại sao hai người kia lại tới Đế quốc, rõ ràng mục tiêu đầu tiên là vương quốc Lát Va bọn họ nên tập trung vào Lát Va mới đúng.
Nàng có dò hỏi một chút, nhưng câu trả lời của Thiết Hàm Xuân lại là cứu người.
Đúng vậy hai người kia tới Đế quốc là để cứu người còn cứu người nào ngay cả Thiết Hàm Xuân cũng không biết.
…
Vào thời điểm này tại thủ đô của Đế quốc Gia Tú cùng Luna đang chuẩn bị cho một hành động lớn.
Hành động trong thành thủ đô không bao giờ là lựa chọn sáng suốt, đây là Đế quốc chứ không phải một quốc gia nhỏ nào cả nơi này có thánh giai tồn tại bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào đều phải trả giá cực đắt.
Bọn hắn lần này cứu người, là một trong những người sáng lập của tổ chức mà ba lão già đầu não trong hệ thống nghiên cứu của Long.
Hành động tại Đế quốc cũng chỉ có thể lựa chọn tổ chức của Luna làm con đường tình báo, hệ thống tình báo của Long còn chưa đủ năng lực để hoạt động tại Đế quốc, ngay cả Phùng Cương người nắm giữ hệ thống tình báo số một vương quốc cũng vậy.
Mục tiêu lần này của hai người là phủ bá tước Đỗ Duy. Mặc dù chỉ là bá tước nhưng quyền lực của lão già này trong Đế quốc cũng không nhỏ, đặc biệt hơn khi lão là cao cấp ma pháp sư từng cống hiến không ít nghiên cứu cho Đế quốc.
Chính vì những nghiên cứu đó của lão đã giúp Đế quốc dành được nhiều lợi thế khi đối đầu với những kẻ thù chính của mình là đế quốc Thú nhân cùng Thánh quốc. Hơn nữa lão già này lại không tham gia vào chính trị mà chỉ chú tâm nghiên cứu, khiến cho dù là hoàng đế cũng phải nể mặt lão già này ba phần.
Hiện tại người bọn hắn cần cứu đang bị giam giữ trong phủ của vị bá tước, nghe nói những nghiên cứu của vị bá tước này bên trong cũng có một phần không nhỏ của người đó. Đáng tiếc người này là tội nhân, hơn nữa còn là siêu phàm giả yếu kém không có tư cách được nhận vinh quang này.
“Xác định được vị trí của ông ta không?”
Trong căn cứ bí mật Gia Tú lên tiếng hỏi Luna.
Nhưng sau lời của hắn Luna lại đưa ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn hắn. Gia Tú thấy ánh mắt của Luna như vậy trong lòng rất không thoải mái, hắn nén lại cơn giận của mình hỏi.
“Có chuyện gì ngươi nói thẳng ra đi.”
“Người ta là cao cấp siêu phàm giả đấy, hơn nữa ngươi biết nơi đó được canh gác cẩn mật như thế nào không. Ta không phải thần có thể vào được trong căn nhà đó để tìm người cho ngươi.”
Luna khinh thường nói.
Gia Tú nghe vậy cũng hiểu lời vừa rồi của mình giống như thằng ngu, hơi đỏ mặt Gia Tú ho khan né tránh không khí xấu hổ nói.
“Như vậy xem ra phải chuẩn bị thêm hàng rồi.”
Gia Tú thở dài kế hoạch của hắn nếu không biết rõ vị trí của người cần cứu như vậy sẽ cần phải tiêu hao rất nhiều, may mắn cũng không ai hiểu được tác dụng của đồ vật này nếu không thứ đó muốn đem vào thành liền sẽ trực tiếp bị tịch thu.
Nghĩ tới số tiền phải bỏ ra để chuẩn bị vật này trong lòng gia tú không khỏi quặn đau.
“Không chỉ như vậy ngươi phải chuẩn bị bước thứ hai của kế hoạch cho tốt, đừng để lộ ra nếu không sẽ đem đến một đống rắc rối cho chủ nhân ngươi đấy.”
Luna nhắc nhở.
…
Đêm hôm sau phủ bá tước Đỗ Duy hai xe ngựa chở đầy hàng hóa tiến tới cửa sau của phủ.
Cho dù là cửa sau thì an ninh nơi này cũng rất chặt chẽ, hai xe ngựa vẫn phải dừng lại để kiểm tra.
Người đánh xe có lẽ là người quen của những binh lính này lên tiếng chào hỏi, lính canh cũng rất vui vẻ nói chuyện với hắn. Nhưng khi thấy hai người ngồi bên cạnh người đánh xe bọn hắn nghi ngờ hỏi.
“Hai người này là ai.”
Lính canh chỉ về phía hai người hỏi.
Người đánh xe nghe vậy vội vã giới thiệu.
“Các vị cũng biết ta đây cũng sắp già, vì thế ta liền chọn ra mấy tên tiểu tử trong nhà đi cùng xem như sau này bọn hắn sẽ thay thế ta. Mau chào các vị đại nhân.”
Hai người thấy vậy liền cúi đầu chào. Nhưng những lính canh này không vì thế mà bỏ qua hai người lạ tiến vào phủ bá tước, cả ba người buộc phải xuống xe soát người. Sau khi chắc chắn bọn hắn không mang theo bất kỳ đồ vật nguy hiểm nào trên người mới tiến tới hai cỗ xe mở ra thùng hàng.
Trong thùng hàng có không ít đồ, chủ yếu là rau củ cùng thịt cá. Nhưng lại có bốn thùng hàng rất kỳ lạ bên trong là một thứ giống như sáp có màu trắng rất khó ngửi giống như mùi tỏi. Phía trên phủ lên một lớp kính như đang bảo vệ thứ bên trong.
Lính canh bị mùi của nó xộc thẳng vào mũi khiến hắn nhăn mặt né sang một bên hỏi.
“Đây là thứ gì, tại sao mùi nồng như vậy?”
“Các vị đại nhân đây là một loại gia vị mới, có thể thay thế tỏi.”
Đánh xe vội vã nói.
“Tại sao chúng ta không được thông báo chuyện này.”
Lính canh nghi ngờ hỏi, hắn muốn đưa tay lấy ra lớp kính che phía trên nhưng lại b·ị đ·ánh xe vội vã ngăn lại.
“Đại nhân xin đừng mở ra, nếu mở ra rồi mùi vị của thứ này sẽ thay đổi. Sau này khi nấu ăn sẽ không giữ được hương vị nữa. Chuyện này ta cũng đã báo cho Tình quản gia, các ngài có thể đi xác nhận với ngài ấy.”
Lính canh nghe vậy liền dừng lại, bọn hắn để một người đi tìm Tình quản gia còn xe ngựa vẫn phải chờ ngoài này.
Sau một lát Tình quản gia cũng tới, sau khi thấy đồ vật trong thùng hắn liền để lính canh thả xe ngựa đi vào.
Thấy vậy lính canh cũng không nói thêm gì nữa thả xe ngựa tiến vào phủ bá tước.