Chương 331: Lâm thời đổi ý.
“Bệ hạ chuyện này thực sự không được. Lục bộ trưởng mặc dù phạm sai lầm nhưng không tới mức phải cắt chức mong bệ hạ suy nghĩ lại.”
“Cù bộ trưởng, phạm sai lầm nếu không trừng phạt ai cũng không phục. Việc này sẽ tạo ra tiền lệ để những người đi sau không cần lo lắng sẽ càng làm càn.”
Thiết triều luôn là thời điểm đau đầu nhất của Long. Hắn không biết trước kia cha hờ của hắn đối phó với các quý tộc khác như thế nào, nhưng hiện tại triều đình của Long đang chia thành hai phe một phe là các quan viên quý tộc. Phe còn lại rất dễ đoán chính là phe quan viên bình dân do Long hậu thuẫn.
Đơn cử như lúc này một cuộc tranh cãi đang diễn ra giữa hai phe.
Nội dung chính là h·ình p·hạt dành cho bộ trưởng bộ nông nghiệp.
Phong Liêm Nhu là người đề nghị h·ình p·hạt cho Lục bổ trưởng. Đương nhiên là dự tính từ lâu giữa Long và bọn hắn, cắt chức về quê.
Nhưng phe quý tộc lại không đồng ý, bọn hắn cho rằng lục bộ trưởng không liên quan tới chuyện này cắt chức là tội quá nặng nếu làm như vậy sợ rằng sau này sẽ không còn ai dám làm việc lớn nữa.
Người dẫn đầu chính là Cù bộ trưởng, bộ trưởng bộ pháp luật của vương quốc.
Nếu so sánh với bộ tư pháp tại thế giới cũ, bộ pháp luật tại đây quyền lực hơn rất nhiều. Bộ pháp luật hiện tại đảm nhiệm hai vai trò chính đó là ban hành pháp luật và thi hành pháp luật. Nói cách khác bộ pháp luật đảm nhận cả hai vai trò tư pháp và lập pháp.
Nếu là thế giới cũ quyền lực này của bộ pháp luật còn lớn hơn cả quốc hội hay nghị viện. Nhưng tại thế giới này nó lại phải khuất thân trở thành một cơ quan ngang bộ, bên trên nó còn có rất không ít người và người nắm giữ cao nhất chính là Long.
Cũng phải thôi, bởi vì về bản chất pháp luật thời đại này được người thống trị dùng để kiểm soát những kẻ bên dưới Long cũng vậy mà các quý tộc cũng không khác nhau. Đây chính là pháp trị.
Chính vì bản chất này khiến quyền lực của Cù bộ trưởng không lớn như Lục bộ trưởng, trong mắt các quý tộc pháp luật chỉ là công cụ để cai trị nó không có quyền lực ảnh hưởng tới bọn hắn. Đương nhiên nếu là từ người thống trị cao nhất vương quốc đưa ra thì lại là chuyện khác, về lý các quý tộc không có quyền bác bỏ chuyện này nhưng thực chất cho dù là quốc vương cũng rất ít dùng tới pháp luật để xử lý một quý tộc, những lúc như vậy trao đổi lợi ích mới là tối cao trừ khi đối phương phạm vào tội không thể tha thứ. Chứ nói gì tới hiện tại Lục bộ trưởng cũng không có tội. Thật trớ trêu làm sao khi người đưa ra h·ình p·hạt cho kẻ phạm lỗi lại là người không liên quan gì tới pháp luật hay kỷ luật, ngược lại người bảo vệ cho kẻ phạm lỗi lại là người quản lý pháp luật.
Long cũng biết điều đó hơn nữa hắn cũng không lấy pháp luật ra để xử tội mà là lấy lý do không đủ năng lực lơ là quản lý để cắt chức Lục bộ trưởng. Dù sao pháp luật vương quốc hiện tại cũng không có những bộ luật đấy.
Vì thế hiện tại một cuộc t·ranh c·hấp đang diễn ra.
Một bên cho rằng Lục bộ trưởng phạm sai lầm gây ra hậu quả nghiêm trọng, việc này chứng minh ông ta không đủ năng lực để đảm đương vị trí này cần phải có một người khác thay thế.
Một bên khác lại cho rằng phạm sai lầm là bình thường, có thể xử phạt nhưng h·ình p·hạt này không nên quá nặng. Dù sao ông ta cũng không phải cố ý.
Hai bên dựa theo hai lý lẽ này liên tục tranh cãi từ đầu buổi thiết triều tới giờ, ngay cả những báo cáo dự tính trình lên cũng bị vứt sang một bên.
Long ngồi trên ngai vàng của mình đôi mắt nheo lại quan sát cuộc khẩu chiến này, hắn không vội vàng lên tiếng quan sát hành động của đám bộ trưởng bên dưới. Hắn muốn xem xem đám người này sẽ làm gì để bảo vệ tên bộ trưởng nông nghiệp.
Lục bộ trưởng lúc này vẫn đang ngồi im không một tiếng động, bởi vì chưa chính thức kết tội nên hắn vẫn là bộ trưởng vẫn có quyền tham gia thiết triều.
Mặc dù ngồi tại chỗ nghe người thảo luận việc xử lý mình như thế nào không phải điều gì hay ho, nhưng lão vẫn phải ngồi lại đây quyết tâm giữ lấy cái ghế của mình. Chưa có quyết định cuối cùng lão vẫn là bộ trưởng, không ai có thể tước quyền tham gia thiết triều của lão.
Long chống tay lên ghế giữ lấy cằm lâm vào trầm tư do dự, những ngón tay còn lại của hắn gõ liên tục lên thành ghế dường như đang do dự điều gì đó.
Tiếng vang của gỗ không lớn, nhưng lại vọng khắp đại sảnh đánh vào trong tâm khảm của mỗi người ở đây. Đặc biệt là các quan viên quý tộc nghe thấy tiếng vang này trong lòng lại chột dạ.
“Chuyện này tạm thời dừng ở đây, ta sẽ để người điều tra thêm rồi đưa ra quyết định sau. Chúng ta chuyển sang những chuyện khác.”
Lời của Long khiến Lục bộ trưởng cùng các vị bộ trưởng khác trong lòng thở dài một hơi, còn những thuộc hạ bình dân của Long lại giật mình. Đặc biệt là Trần Vũ Quang cùng Hoa Nguyệt Ánh liền biết.
Bọn họ biết hôm nay đáng lẽ ra bệ hạ sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng hiện tại bệ hạ không đưa ra quyết định, như vậy khác nào công sức cả buổi ngày hôm nay của bọn hắn đều trôi theo dòng nước.
Bọn họ không hiểu được, nhưng hiện tại cũng không tiện hỏi chỉ đành kết thúc thiết triều Hoa Nguyệt Ánh mới vội vã theo sau Long.
Đi trên hành lang của cùng điện hoàng gia cả Long và Hoa Nguyệt Ánh đều im lặng không nói một lời. Vốn dĩ là thần tử Hoa Nguyệt Ánh có chuyện gì nên là người lên tiếng trước mới đúng.
Nhưng trong mắt Hoa Nguyệt Ánh, vốn dĩ bọn hắn đã thống nhất với nhau trước hiện tại Long lại lâm thời đổi ý, hắn mới là người lên tiếng giải thích mới đúng.
“Ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại lâm thời đổi ý?”
Long cũng biết chuyện này là lỗi của mình, vì thế hắn lên tiếng.
“Bệ hạ ta đúng là không hiểu tại sao ngài lại lâm thời đổi ý.”
Hoa Nguyệt Ánh trả lời.
“Hôm qua ta vừa nhận được tin tức đại diện của Đế quốc đang trên đường tới.”
Long nói! Nhưng những lời này lại không trả lời cho hành động hôm nay của hắn.
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy đôi lông mày nhíu lại, trong lời của Long nói tới đại diện không phải sứ giả nói cách khác đây không phải là chuyến đi chính thức. Chưa nói đến Long biết tin này từ đâu nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc hắn lâm thời đổi ý.
Long cũng đoán được Hoa Nguyệt Ánh không hiểu những lời vừa rồi vì thế hắn tiếp tục nói.
“Ta nghĩ rằng nếu chúng ta dùng lý do như vậy để cắt chức bộ trưởng nông nghiệp liệu sau này đám kia có dùng lý do tương tự để buộc ta cắt chức tân bộ trưởng.”
Hoa Nguyệt Anh nghe vậy đôi mắt nheo lại nghi ngờ hỏi.
“Cho dù bọn hắn muốn nhưng sẽ có người thi hành chăng? Bệ hạ không ai muốn c·hết cả.”
Theo nàng với thủ đoạn máu tanh của Long rất ít người dám phối hợp với các quý tộc làm ra chuyện như vậy, một khi chuyện này bị lôi ra bộ trưởng không biết có bị gì hay không nhưng đám thi hành chắc chắn sẽ bị Long làm thịt.
“Không gì là không thể, quý tộc đã thống trị vùng đất này rất lâu gốc rễ của bọn hắn đã ăn sâu vào trong vùng đất này. Chỉ chút chuyện như vậy đối với bọn hắn không phải chuyện khó. Tới lúc đó ta muốn hay không cũng phải cắt thịt.”
Cho dù Long dùng thủ đoạn thiết huyết chèn ép quý tộc, nhưng dù sao hắn cũng cần lý do. Nếu hắn dùng lý do này cắt chức Lục bộ trưởng như vậy sau này hắn cũng phải thi hành tương tự nếu muốn giữ uy tín của mình.
“Chuyện đó có liên quan gì tới việc đại diện Đế quốc tới đây?”
Hoa Nguyệt Ánh hỏi.
“Bọn hắn tới đây để đàm phán về súng!”
Long trả lời, không hề có ý định giấu giếm Hoa Nguyệt Ánh.
Nghe vậy Hoa Nguyệt Ánh giật mình nhìn Long.
“Bệ hạ không lẽ ngài sẽ bán súng cho Đế quốc.”
Long nghe vậy quay đầu nhìn mỹ nữ đi bên cạnh mình mỉm cười nói.
“Tại sao ngươi không nghĩ tới một hợp tác sâu hơn. Ví dụ như bán kỹ thuật cho bọn hắn.”
Nghe vậy Hoa Nguyệt Ánh lại càng kh·iếp sợ.
“Ngài không nói đùa đấy chứ bệ hạ.”
“Ha ha chuyện này không thể lấy ra nói đùa được.”
“Nhưng nếu làm vậy không phải chúng ta sẽ mất lợi thế sao?”
Long nhìn Hoa Nguyệt Ánh đầy ý vị.
“Ai bảo ngươi chúng ta sẽ mất đi lợi thế. Hơn nữa ta cũng có một kế hoạch khác cần sự trợ giúp của Đế quốc, thứ này quan trọng hơn vô số lần so với cái vị trí bộ trưởng nông nghiệp kia.”
Thấy Long cười như vậy Hoa Nguyệt Ánh cũng không nói thêm lời nào nữa.
Cũng vào ngày hôm đó một đoàn người ngựa với thành viên chủ yếu đến từ trừng phạt kỵ sĩ đoàn, nhưng tất cả đều khoác trên mình những bộ giáp bình dân che dấu đi thân phận của mình rời khỏi Thành thành tiến về phía đông.