Chương 329: Ứng đối.
Tể tướng phủ! Không hẳn bây giờ không còn là phủ tể tướng nữa, bởi vì chủ nhân nơi này bây giờ đã không còn là tể tướng nữa, phải gọi là nguyên tể tướng mới đúng.
Nói không còn bất kỳ quyên lực nào kỳ thực chỉ là trên luật pháp, nhưng thực ra ảnh hưởng của hắn tới hội đồng hoàng gia vẫn rất lớn.
Không thể đùa được! Làm tể tướng mấy chục năm chỉ là mất vị trí tể tướng mới đây thôi còn chưa đủ để tiêu trừ ảnh hưởng của ông ta trong vương quốc. Không nói đâu xa, các bộ trưởng hầu hết đều là người ông ta để bạt lên, mặc dù bây giờ Long đang thiết lập các cơ quan chia cắt quyền lực của các bộ này nhưng như đã nói hội đồng hoàng gia nắm giữ vương quốc nhiều năm chỉ mới vài tháng đừng nói tiêu trừ ảnh hưởng cái gì, các cơ quan Long thiết lập vẫn chỉ là còn kiến nhỏ trước những bộ này.
Đã vậy bởi vì Long âm mưu tước đoạt quyền lực của các bộ khiến đám bộ trưởng lo lắng, để bảo vệ quyền lực của mình bọn hắn không thể không đoàn kết lại tạo thành thế lực cực kỳ to lớn đối chọi với Long.
Là người có ảnh hưởng lớn tới hội đồng hoàng gia, đương nhiên tể tướng đại nhân trở thành người đứng đầu kết nối lấy toàn bộ sức mạnh của những cơ quan này.
Đại sảnh của phủ tể tướng lúc này đang ngồi tám người tất cả đều là các bộ trưởng, đương nhiên trong phủ tể tướng liền không thể thiếu được vị nguyên tể tướng đáng kính.
Võ Yên chính là nguyên tể tướng của vương quốc, vị tể tướng này năm nay đã bảy mươi chín tuổi, tóc tai bạc phơ nhưng da dẻ lại hồng hào không có chút dấu hiệu héo rút. Trên khuôn mặt cũng tràn đầy sức sống không giống như một người đã bảy mươi chín tuổi.
Rõ ràng ông ta không phải siêu phàm giả, nhưng lại có thể giữ được sức khỏe như vậy. Chuyện này kỳ thực rất đơn giản, ngồi tại vị trí của ông ta việc tìm được đủ cao cấp siêu phàm giả truyền ma lực vào cơ thể giúp kéo dài tuổi thọ là rất đơn giản.
Vì thế cho dù đã qua bảy mươi chín tuổi nhưng dấu hiệu tuổi già duy nhất của ông ta chính là mái tóc đã bạc trắng kia.
Trong đại sảnh lúc này rất im ắng, một bầu không khí nặng nề lan truyền trong đại sảnh, trên khuôn mặt mỗi người ở đây đều cực kỳ nặng nề tựa như có chuyện lớn xảy ra vậy.
“Tin tức là chính xác?”
Cuối cùng Võ Yên lên tiếng hỏi.
Ngồi ở một bên bộ trưởng nông nghiệp nắm chặt tay hoảng loạn nói.
“Đúng…đúng vậy toàn bộ quý tộc và quan viên của thành Phổ Hoa và bốn thánh trì xung quanh đều b·ị b·ắt.”
Choang!
Âm thanh đổ vỡ vang lên trong đại sảnh khiến mọi người bên trong giật mình, hóa ra cốc nước trên tay Võ Yên đã bị ông ta bóp nát, máu đã nhuốm đỏ bàn tay trên khuôn mặt không che dấu được phẫn nộ cùng giận giữ.
“Đồ ngu! Tại sao Lục hầu tước có thể sinh ra đứa con ngu như ngươi. Ngươi không biết bầy giờ vương quốc đang trải qua tình trạng như thế nào sao, ngươi không biết đức vua hiện tại là người nào sao? Hắn chính là hận không có cơ hội lôi các người từ trên cái ghế đấy xuống, hắn sợ không có cơ hội tịch thu hết gia sản của nhà các người. Ngươi vậy mà lại dám làm ra chuyện lớn như vậy, ngại sống đủ rồi sao?”
Tiếng hét vang vọng khắp đại sảnh, những cũng chỉ có âm thanh của Võ Yên, những người khác cúi gằm mặt không dám hé răng một lời.
Nói một lúc có lẽ bởi vì nói quá nhiều không dừng lại khiến Võ Yên thở dốc liên tục, điều đó cũng chứng minh hiện tại ông ta đang rất giận, cực kỳ tức giận.
“Đại nhân chuyện này đã lỡ rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao để đối phó với chuyện này. Nếu để đức vua xuống tay với Lục đại nhân ảnh hưởng của chúng ta sẽ bị đả kích nặng, ta sợ rằng bệ hạ sẽ lợi dụng chuyện này mở rộng đả kích chúng ta.”
Phong Đại Quang cũng có mặt trong này, là bộ trưởng hắn đương nhiên cũng là một phần của thế lực này. Những lời của hắn rất có lý, bộ nông nghiệp là cơ quan cực kỳ quan trọng, có thể nói là quan trọng nhất vương quốc cũng không sai.
Tại sao ư!
Đất nước này không tất cả các quốc gia trên thế giới này không phải đều dựa vào nông nghiệp sao, thuế nông nghiệp cũng là thu nhập chủ yếu của vương quốc. Như vậy không quan trọng sao?
Hiện tại bộ trưởng nông nghiệp mắc sai lầm nghiệm trọng, không là cố ý t·ham ô·. Tội danh này nếu bình thường dưới sự bảo vệ của bọn hắn có thể sẽ thoát tội, dù sao ảnh hưởng của bộ nông nghiệp là rất lớn đức vua nếu muốn xử lý hắn sẽ phải suy xét tới ảnh hướng xấu tới toàn bộ vương quốc. Nhưng đó là tiên vương, còn hiện tại bệ hạ không dễ nói chuyện như vậy, bệ hạ đang còn muốn chia cắt quyền lực của bọn hắn bây giờ cho bệ hạ cơ hội muốn bảo vệ bộ trưởng nông nghiệp không biết bọn hắn sẽ phải trả cái giá nào nữa.
“Đại nhân! Ta biết lỗi rồi, xin ngài cứu ta.”
Lục bộ trưởng không dám cãi lời, chỉ biết cầu xin Võ Yên cứu chính mình. Ông ta biết mình làm ra chuyện kia lớn chuyện như thế nào, một khi mọi chuyện bung bét ra hoàn toàn sợ rằng ngay cả gia tộc hắn cũng không giữ được.
Thậm chí chuyện này sẽ liên lụy tới không ít người, rất có thể ảnh hưởng của giới quý tộc sẽ bị bóc sạch tại một số khu vực quan trọng.
“Đại nhân ngài phải cứu ta chuyện này nếu bị bung ra ảnh hưởng chúng ta sẽ giảm mạnh. Lũ bình dân đê tiện kia sẽ nhân cơ hội này thế chỗ vào. Không lẽ ngài muốn quý tộc chúng ta phải lép vế dưới lũ bình dân kia?”
Nhắc tới chuyện này tất cả mọi người ở đây đều thể hiện biểu cảm không cam lòng, bọn hắn đường đường là quý tộc cho dù chỉ là quý tộc bình thường không có lãnh địa cũng không tới lượt một đám tiện dám khiêu chiến bọn hắn.
Nhưng hiện tại thì sao, một đám tiện dân dưới sự hậu thuẫn của đức vua đang cố gắng cưỡi lên đầu bọn hắn. Là quý tộc bọn hắn làm sao có thể chấp nhận chuyện như vậy.
Võ Yên suy nghĩ một lúc lạnh giọng nói.
“Hiện tại chưa có tin tức truyền về, như vậy có nghĩa bọn hắn vẫn chưa mò được tới chân ngươi. Cái gì cần cắt đứt liền lập tức cắt đứt đi, nếu để người tìm tới như vậy cũng không còn cơ hội nữa.”
Lời này của Võ Yên rất rõ ràng đã nói lên cách giải quyết chuyện này, nếu là lửa chưa đốt tới trên người mình vậy thì phải ngay lập tức xử lý những đồ vật dễ cháy xung quanh, chỉ cần không có vật dễ cháy ở xung quanh như vậy lửa liền không có cơ hội đốt lên người bọn hắn.
Nghĩ tới đây Lục bộ trưởng ánh mắt liền sáng lên, hắn nhìn những vị bộ trưởng xung quanh nói.
“Các vị chuyện này chỉ một mình ta năng lực có hạn, mong các vị có thể hỗ trợ ta.”
“Lục bộ trưởng yên tâm chuyện này chúng ta sẽ nỗ lực hết mình phối hợp cùng với ngươi. Chỉ có điều chúng ta cũng không rõ ràng các nút thắt trong này, chỉ mong ngài tận lực phối hợp.”
Phong Đại Quang lên tiếng, trong lòng hắn nở hoa. Mặc dù bọn hắn đều chung một chiến tuyến nhưng không phải không có xung đột, chỉ là chút xung đột này đứng trước mối đe dọa lớn hơn tạm thời bị gác sang một bên.
Lục bộ trưởng luôn là người có thế lực lớn nhất trong bọn hắn, hiện tại nếu muốn cắt đứt toàn bộ liên hệ với vụ án lần này hẳn Lục bộ trưởng phải giao ra không ít tin tức trong mạng lưới của mình.
Bọn hắn có thể nhân cơ hội này chia cắt, thẩm thấu sâu hơn vào thế lực của Lục bộ trưởng, như vậy vừa có thể suy yếu thế lực của hắn, lại vừa có thể tăng cường thế lực của mình rất tiện không phải sao.