Chương 328: Ra tay.
Diệp Mặc hôm nay tổ chức một buổi dã ngoại cưỡi ngựa cùng với bốn vị nam tước khác cùng với gia đình của họ.
Cưỡi trên con ngựa yêu thích của mình, bên cạnh là ba vị nam tước khác phóng mắt về phía xa, nơi đó con gái của hắn đang cưỡi ngựa vui đùa cùng các thành viên khác của bốn gia đình nam tước.
Trên khuôn mặt của bọn hắn đều là những nụ cười sáng lạn không buồn không lo, khắc hẳn với những bình dân đang phải ăn miếng nay lo miếng mai ngoài kia.
“Nghe nói thành chủ đại nhân của chúng ta hôm qua đã tới nhà mới!”
Bên cạnh Diệp Mặc nam tước Thành Vũ cười nói.
Nghe vậy trên mặt Diệp Mặc thể hiện tiếu ý không che dấu đáp lời nói.
“Ah! Đúng vậy thành chủ đại nhân của chúng ta đã đi xem nhà mới, ta còn bồi tiếp cùng hắn đâu!”
Nhà mới ở đây chính là căn nhà từ một trong hai tờ khế ước kia. Ngày hôm qua thành Phổ Hoa đã chính thức phê duyệt việc mua số nông cụ của bọn hắn, vì thế cũng vào chiều ngày hôm đó Diệp Mặc liền đến bồi tiếp cùng Thạch Kính Minh đi xem căn dinh thự trong thành.
“Nghe nói Vương cô nương đêm qua cũng hầu hạ thành chủ đại nhân của chúng ta rất tốt. Chậc chậc! Không biết các ngươi đã thử qua chưa cô nàng đó đúng là ma quỷ ai bị nàng ăn qua ngày hôm sau liền không xuống giường được.”
Vương cô nương là một kỹ nữ nổi danh trong giới quý tộc của thành Phổ Hoa, trong thành Phổ Hoa này chỉ cần là người có thân phận không ai chưa từng trải qua giường của nàng.
Điều đáng nói ở đây là Vương cô nương cực kỳ quyến rũ, bất kỳ ai đã lên giường của nàng vậy cũng sẽ không nhịn được muốn quay lại lần thứ hai. Cho dù là Diệp Mặc hay những người khác cũng vậy, thi thoảng cũng lên giường với vị Vương cô nương này giải quyết ham muốn của mình.
Những người ở đây đều biết Vương cô nương từng lên giường với không ít đàn ông, nhưng như vậy thì sao chứ bọn hắn cũng chỉ tới cùng nàng ta đàm luận nhân sinh một chút thôi không có gì đáng ngại, cô nương này cũng rất biết điều không bao giờ dây dưa với bất kỳ người nào.
Lần này bọn hắn giới thiệu Vương cô nương cho thành chủ đại nhân đương nhiên là muốn kéo vị thành chủ này vào trong vòng tròn của mình sâu hơn, giúp bọn hắn kéo gần mối quan hệ với thành chủ.
Dù sao chuyện phiếm của các đàn ông chủ đề thường là đàn bà, bọn hắn không tiện nói về vợ con mình cũng liền chỉ có đám nữ nhân bọn hắn từng ngủ qua.
Mà đối với chuyện từng ngủ chung với một nữ nhân các quý tộc cũng không quá để ý, thậm chí có khi còn lấy ra làm trò đùa cũng không chừng.
Trong khi bốn người đang vui vẻ trò chuyện thì một kỵ sĩ xuất hiện từ phía đường chân trời, bốn người lúc đầu không chú ý tới kỵ sĩ này nhưng khi kỵ sĩ càng lúc càng tới gần mới khiến bốn người để ý tới.
Kỵ sĩ nhanh chóng xuất hiện trước mặt bốn người vội vã bẩm báo.
“Đại nhân! Trương Hách tướng quân đã b·ị b·ắt.”
Lời này khiến cả bốn người ở đây đều biến sắc.
Trương Hách là chỉ huy thành vệ quân của thành Phổ Hoa cũng là một thành viên trong vòng tròn của bọn hắn, hiện tại Trương Hách b·ị b·ắt khiến trong lòng bọn hắn nổi lên cảnh giác.
“Chuyện gì xảy ra? Là ai bắt Trương Hách? Thành chủ sao?”
Diệp Mặc liên tục đặt ba câu hỏi, nhưng tất cả đều có chung một nghĩa. Là thành chủ đại nhân bắt Trương Hách?
Kỵ sĩ vội vàng lắc đầu nói.
“Không phải phủ thành chủ làm. Sáng này có một toán quân đột nhiên tiến vào thành Phổ Hoa, bọn hắn mang theo lệnh của đức vua đi thẳng tới phủ của Trương Hách tướng quân bắt ngài ấy sau đó liền lập tức khống chế thành vệ quân.”
Nghe vậy trong lòng Diệp Mặc không khỏi lạnh lẽo, mang theo lệnh của đức vua tiến vào thành. Chỉ cần là cái mệnh lệnh này cũng đủ để bọn hắn đi ngang trong vương quốc, không một ai dám chống lại đức vua hiện tại. Cho dù là các vị công tước đại nhân cũng phải nể mặt bọn hắn ba thành huống chi hiện tại đang trên lãnh địa hoàng gia ai dám cản bọn hắn.
Nghĩ tới đây Diệp Mặc cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra, rõ ràng chuyện này không bình thường chút nào.
“Nhanh ngươi mau trở về thành điều tra rõ chuyện này cho ta. Phải mật thiết chú ý tới động tĩnh của phủ thành chủ cùng thành vệ quân.”
Diệp Mặc ra lệnh, sau đó hắn nhìn sang bốn người bên cạnh nói.
“Các vị mau trở về chuẩn bị đi, liên lạc được với ai thì liên lạc. Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
“Được! Chúng ta đi trước, bảo trọng.”
Ba vị nam tước cũng nhận thấy được tình hình hiện tại rất có thể cực kỳ nghiêm trọng, bây giờ cũng không có thời gian ngắm cảnh vui chơi nếu không nhanh chóng hành động rất có thể sẽ gặp họa sát thân.
Nói xong cả bốn người đều chia nhau ra người về nhà liền về nhà, người muốn đi tìm người liền đi tìm người, mặc cho vợ con mình vẫn đang tiếp tục vui chơi.
Gia đình của bọn hắn thấy vậy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cha bọn hắn cũng rời đi rồi bọn hắn không có ý tứ tụ tập lại ở nơi này.
Bọn hắn không biết rằng sau khi kỵ sĩ này rời khỏi thành những người phụ trách nông nghiệp cùng thương nghiệp của thành Phổ Hoa cũng đã b·ị b·ắt, đương nhiên không phải là những người được Long cử tới mà là những kẻ đã làm quan ở đây nhiều năm là chân rết của bốn người.
Cùng lúc đó phủ tướng quân thành Phổ Hoa hiện tại đã bị binh lính phong tỏa.
Mỗi người đều cầm trên tay khẩu M1 cảnh giác đề phòng những người xung quanh.
Trong phủ tướng quân Mục Lâm đang an tỏa trên chủ vị, cả người tựa trên ghế trong miệng ngậm lấy tăm tre đầu ngửa lên trên quan sát trần nhà. Giống như hắn đang chờ đợi điều gì đó.
Nếu có người chú ý lắng nghe, liền có thể nghe được sâu trong phủ thành chủ vọng ra những âm thanh gào thét cực kỳ thống khổ của một người. Giống như người này đang vô cùng đau đớn.
Chờ một lúc cuối cùng âm thanh gào thét cũng kết thúc, sau đó thân ảnh của Hứa Cung xuất hiện trong sảnh. Trên tay hắn còn cầm lấy khăn tay đang lau dọn những v·ết m·áu trên bàn tay của mình.
“Thế nào?”
Thấy Hứa Cung xuất hiện, Mục Lâm phóng ánh mắt về phía hắn hỏi, những người khác trong phòng cũng nhìn tới chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hứa Cung thấy vậy lấy từ trong ngực ra vài tờ khai đưa lên trước mặt mọi người nói.
“Bọn hắn đã khai, là đám quý tộc kia chỉ đạo bọn hắn làm như vậy. Đám người này ở trong đó cũng ăn chia không ít.”
Nói xong Hứa Cung đặt những tờ khai này xuống trước mặt Thiết Ham Xuân.
Mục Lâm nhận lấy tờ khai đọc lướt qua một lần không hài lòng nói.
“Chỉ có như vậy? Bọn hắn không biết đám người phía sau lũ quý tộc này sao?”
Hứa cung lắc đầu.
“Không có bọn hắn chỉ nhận lệnh từ lũ quý tộc này, bên trong còn có danh sách đám thương nhân thông đồng với bọn hắn. Theo lời khai của bọn hắn, đám thương nhân này đến từ bên ngoài không phải thương nhân bản địa. Rất có thể bọn hắn biết người đứng sau.”
“Đi mời các vị quý tộc đại nhân tới đây. Nhân tiện cũng tóm cổ đám thương nhân kia, kẻ nào chống cự cho phép xử lý tại chỗ.”
Mục Lâm ra lệnh.
Ngay sau đó một lực lượng lập tức rời khỏi thành Phổ Hoa hướng về dinh thự của các quý tộc ngoài thành chạy tới. Thành vệ quân cũng được điều động bắt giữ đám thương nhân trong danh sách lại.
Thành vệ quân lúc này đã hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của tình báo chiến lược, những thuộc hạ của Trương Hách đã b·ị b·ắt giữ, hiện tại người của q·uân đ·ội đã tiếp nhận lực lượng này.
Dù sao đám quý tộc kia cũng chỉ có thể ăn mòn đám chỉ huy, cũng không thể mỗi người lính đều nhận chỗ tốt đi. Binh lính thời nay kỳ thực cũng chỉ biết nghe lệnh cấp trên, bọn hắn cũng không quá quan tâm ai là cấp trên của bọn hắn.
Hứa Cung thấy vậy ngồi xuống một bên buồn chán nói.
“Mẹ! Ngươi làm chuyện này cũng quá rắc rối đi, trực tiếp bắt lũ quý tộc kia lại tra khảo không được sao!”
Mục Lâm nhìn lão già trước mắt lắc đầu nói.
“Không thể như vậy được, dù sao bọn hắn cũng là quý tộc không có lý do chính đáng xử lý bọn hắn chúng ta cũng gặp rắc rối.”
Bọn hắn không sợ quý tộc, bọn hắn chỉ ngại việc không có lý do xử lý quý tộc thôi.
Dù sao trước kia bệ hạ xử lý đám quý tộc đó cũng đều có lý do chính đáng, hoặc ít nhất là người ta gặp chuyện không may không liên quan tới bọn hắn.