Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 327:




Chương 327:

Ngồi trong phòng làm việc của mình Thạch Kính Minh đang phải kiểm tra lại các chi tiêu gần nhất của phủ thành chủ, sau khi gặp Diệp Mặc hắn nổi lên nghi ngờ vì thế hắn không thể không kiểm tra lại chi tiêu của phủ thành chủ trong thời gian qua.

Quả nhiên không kiểm tra thì thôi, bây giờ kiểm tra lại hắn đã phát hiện không ít vấn đề, may mắn trong cầu ma pháp tri thức cũng có kiến thức về kế toán vì thế hắn cũng dễ dàng tìm ra được dấu hiệu bị chỉnh sửa sơ sài trong những bản báo cáo tài chính này.

Cộc cộc!

“Đại nhân là ta.”

Đúng lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh của hộ vệ trưởng, được Thạch Kính Minh ra hiệu hộ vệ trưởng tiến vào, theo sau hắn là một thanh niên.

Người này gọi Lâm Giao hiện đang đảm nhiệm vị trí sở trưởng của sở nông nghiệp.

Lâm Giao cũng là người của Long được đích thân hắn lên lớp đào tạo vì thế có thể hoàn toàn tin tưởng hắn. Lâm Giao cũng là người được Thạch Kính Minh điều đi kiểm tra số nông cụ kia.

Thấy Lâm Giao tiến vào Thạch Kính Minh đặt bản báo cáo trên tay xuống nhìn về phía hắn hỏi.

“Thế nào?”

Lâm Giao nghe vậy tiến tới trước bàn ngồi xuống lấy ra từ trong áo một tờ giấy đặt lên trước mặt Thạch Kính Minh nói.

“Ngươi đoán không sai, một nửa nông cụ đều xuất từ chúng ta. Tổng cộng phải chất đầy hai mươi xe ngựa.”

Thạch Kính Minh nhìn tờ giấy trên mặt bàn, lại là một khế ước nhà đất nữa. Hiển nhiên đây là thứ Diệp Mặc hối lộ cho Lâm Giao.

“Hai mươi xe ngựa được chất đầy, mẹ nó bọn hắn phải c·ướp bao nhiêu mới được từng đó.”

Hộ vệ trưởng phía sau không thể tin được lên tiếng.

Lâm Giao cũng không nhịn được nói.

“Đại nhân chúng ta phải làm gì? Để người bắt giữ bọn hắn?”

Thạch Kính Minh lắc đầu nói.



“Quân thủ thành không phải người của chúng ta, hiện tại trong thành khả năng chúng ta chỉ có thể điều động được đội hộ vệ sợ rằng không đủ để bắt giữ bọn hắn. Nói không chừng chúng ta còn bị phản lại.”

Bởi vì nhân thủ không đủ vì thế Long chỉ có thể điều động quan viên tới cùng một ít người tới tiếp nhận thành trì. Nói cách khác hiện tại trừ những người được Long điều động tới Thạch Kinh Minh khả năng không thể điều động được thêm người nào trong thành, cho dù là quân trị an cũng không được.

Nếu là chuyện khác có thể bọn hắn sẽ nghe theo, nhưng nếu là điều động đi bắt giữ đám quý tộc kia có khả năng bọn hắn sẽ quay ngược lại cắn hắn.

“Vậy chúng ta phải làm gì?”

Lâm Giao nghe vậy không cam lòng nói.

“Yên tâm ta đã báo cáo chuyện ở đây với bệ hạ, chẳng mấy chốc sẽ có người tới tiếp nhận chuyện này.”

Hai người còn lại nghe vậy cũng thở dài một hơi.

Chuyện này bọn hắn không làm được nhưng đám người thủ đoạn thông thiên ở Kim Lăng kia tới hẳn có biện pháp xử lý.

Đúng lúc này một hộ vệ từ bên ngoài tiến vào hành lễ với cả ba người, nhưng hắn không lên tiếng nhìn hai người còn lại trong phòng. Mặc dù hai người này đều là cự đầu của thành Phổ Hoa thậm chí trong này còn có cấp trên của hắn nhưng theo yêu cầu chuyện này hắn chỉ có thể báo cáo thành chủ đại nhân, còn sau đó thành chủ có quyết định nói cho ai hay liền không phải việc của hắn.

Hai người thấy vậy cũng biết điều đứng dậy rời khỏi phòng.

Tới khi cả hai đã rời khỏi phòng hộ vệ này mới giao tới trên tay Thạch Kính Minh một tờ bức thư liền rời đi.

Nhìn sáp nến niêm phong trên bức thư đôi mắt Thạch Kính Minh hơi co giật, mở ra thư đọc một lượt nội dung bức thư Thạch Kính Minh mới gọi hai tên đang chờ bên ngoài vào.

Cả hai tiến vào chờ đợi Thạch Kính Minh lên tiếng.

“Tình báo chiến lược sẽ xử lý chuyện này. Chúng ta không cần phải quan tâm nữa, chỉ cần phối hợp theo yêu cầu bọn hắn là được.”

“Tình báo chiến lược! Bọn người kia vậy mà đích thân tới đây!”

Hộ vệ trừng lớn đôi mắt giật mình nói.

Trong hệ thống cua Long nổi danh nhất chính là trinh sát đặc nhiệm, cùng đặc nhiệm ma pháp. Đối với người lính của Long được trở thành một trong hai lực lượng này chính là cực kỳ tự hào.

Nhưng nếu nói đến lực lượng bị người e ngài và sợ hãi nhất chính là đám tình báo chiến lược này, ngươi sẽ không biết đám quỷ kia sẽ ở cạnh giường của ngươi bất kỳ lúc nào và một khi đám đó ở cạnh giường ngươi như vậy cuộc đời của ngươi cũng kết thúc rồi.



Thạch Kính Minh nghe hộ vệ của mình nói vậy liền nhún vai nói.

“Kỳ thực ta đã đoán được bọn hắn sẽ tới, dù sao cũng không có lực lượng nào phù hợp hơn đám đó cho chuyện này cả.”

“Cũng không sai đám đó chính là phù hợp nhất cho chuyện này. Cầu mong các vị quý tộc của chúng ta có thể ngủ ngon trong những ngày tới.”

Lâm Giao ra vẻ cầu nguyện cho các vị quý tộc cao quý kia có thể ngủ ngon trước đám ma quỷ sắp tới.

“Chúng ta cần làm gì?”

Hộ vệ ở một bên hỏi. Hắn biết xem như là địa đầu xà không có lý do nào bọn hắn không có việc gì làm.

“Không biết, bọn hắn chỉ để chúng ta án binh bất động.”

Thạch Kính Minh trả lời.



Kỳ thực một ngày trước Mục Lâm cùng người của mình đã tới thành Phổ Hoa.

Nhưng bởi vì tại đây là địa của bốn gia tộc nam tước người ngoại lai bọn hắn muốn tiến vào mà không bị phát hiện là cực kỳ khó.

Vì thế bọn hắn ngụy trang thành một thương đội tới nơi này làm ăn, quang minh chính đại tiến vào thành.

Bởi vì thành Phổ Hoa là một nơi khá quan trọng nên tình báo chiến lược cũng đã thiết lập một cơ sở ở đây.

Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn bọn hắn vẫn chưa thể thâm nhập sâu hơn vì thế lần này tới đây bọn hắn cũng không có ý định sử dụng cơ sở này.

Ngồi trong khách sạn được bố trí tạm thời Mục Lâm nghe bào cáo từ thuộc hạ của mình.

Cũng giống như cách Thạch Kính Minh phát hiện ra vấn đề, bọn hắn tới đây cũng đi điều tra giá cả của các mặt hàng trong thành. Cũng tiện bởi vì thân phận là thương nhân bọn hắn có điều tra những thứ này cũng khó khiến người nghi ngờ, thương nhân mà điều tra giá cả là chuyện bình thường.



“Đại tá đúng như Thạch Kính Minh miêu tả, hàng hóa ở nơi này cao hơn rất nhiều so với hàng hóa quanh Kim Lăng, cho dù có trợ giá của quốc gia cũng đã vượt qua khả năng chịu đựng của dân thường.”

Ngồi trên bàn trong Mục Lâm nghe thuộc hạ của mình báo cáo.

“Còn nữa! Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức, sáng hôm nay nam tước Diệp Mặc đã tới phủ thành chủ, nghe Thạch Kính Minh nói tên kia muốn phủ thành chủ mua lại một lô nông cụ. Số nông cụ kia đã được kiểm tra, chính là nông cụ chúng ta phân phát ra. Số nông cụ này có thể chất đầy hai mươi xe ngựa!”

Một người khác ngay sau đó tiếp lời, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm.

“Hai mươi xe ngựa! Được lắm không biết lũ khốn này phải vơ vét bao nhiêu mới được từng đấy!”

Mục Lâm cười lạnh.

Ngồi bên cạnh thuộc hạ của hắn lên tiếng hỏi.

“Đại tá chúng ta phải làm gì? Bắt bọn chúng?”

Thạch Kính Minh lắc đầu nói.

“Ngươi có biết để làm được những chuyện này cần thế lực khổng lồ thế nào không? Chỉ riêng hai mươi xe ngựa nông cụ cũng là một con số khổng lồ, nếu chỉ vơ vét xung quanh thành Phổ Hoa sẽ không thể làm được nhiều như vậy mà không bị phát hiện. Còn cả muối và lương thực nữa, phần lớn được vận chuyện từ bên ngoài tới.”

“Ý ngài là có cả một đường dây trong này?”

“Ngươi nghĩ sao?”

Những người xung quanh liếc nhìn nhau, trong ánh mắt không nhịn được sợ hãi. Lần này có thể chuyện bọn hắn đang điều tra sẽ cực kỳ lớn.

“Đại tá, nếu như vậy chúng ta chỉ có từng này người thật sự đủ sao?”

Một người nghi ngờ nói.

Hắn thấy chuyện này nếu thật sự lớn như vậy chỉ có từng này người bọn hắn có thể xử lý được sao?

“Làm sao vậy? Ngươi sợ?”

Mục Lâm hỏi.

“Không! Đại tá, ta không có ý đó. Chỉ là nếu chuyện thật sự lớn như vậy sợ rằng chỉ có từng này người chúng ta.”

“Được rồi! Các ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được không cần để ý những chuyện khác.”

Mục Lâm khoát tay nói.