Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 326: Hối lộ




Chương 326: Hối lộ

Diệp Mặc là một nam tước, gia đình hắn đã cắm rễ tại thành Phổ Hoa gần một trăm năm.

Quanh thành Phổ Hoa gia đình hắn đã chiếm lĩnh rất nhiều đất đai, đương nhiên những đất cày này về mặt pháp luật thuộc về hoàng gia, gia đình hắn chỉ có quyền sử dụng.

Chính vì như vậy gia đình Diệp Mặc không có quyền nuôi tư quân, cùng lắm bọn hắn chỉ có một đội hộ vệ hơn năm mươi người là nhiều.

Dạng quý tộc như gia đình hắn xung quanh thành Phổ Hoa có tới bốn nhà, gần một nửa đất đai xung quanh thành Phổ Hoa đều nằm trong tay bọn hắn.

Chình vì đã cắm rễ tại thành Phổ Mặc gần một trăm năm nên hệ thống quan chức của tòa thành này cùng các vùng đất xung quanh đã bị hắn cũng các gia đình quý tộc khác ăn mòn cực sâu.

Nói không ngoa toàn bộ thành Phổ Mặc đều nằm trong khống chế của bọn hắn cũng không sai.

Mặc dù thành chủ mới vừa được điều động tới khiến cho các vị trí đầu não của thành Phổ Mặc vốn là người của bọn hắn bị thay thế đi nhưng kỳ thực việc này không cần phải quá lo lắng.

Các quan viên cấp thấp hơn và cấp cơ sở cũng có người của bọn hắn, thậm chí hắc bang trong thành ở phía sau cũng là bọn hắn ủng hộ vì thế chỉ cần thao tác thỏa đáng bọn hắn hoàn toàn có thể cắt đứt liên lạc giữa hệ thống đầu não của thành với hệ thống cơ sở thấp hơn.

Bọn hắn muốn cho thành chủ biết điều gì, thành chủ liền chỉ có thể biết điều đó. Còn thứ bọn hắn không muốn cho thành chủ biết như vậy ông ta cũng đừng mong biết được.

Nhưng làm như vậy cũng không lâu dài nếu một ngày đẹp trời thành chủ nổi hứng làm vài chuyện lớn như vậy khả năng bại lộ sẽ không nhỏ, một khi bại lộ sẽ gặp rắc rối lớn đặc biệt khi đức vua hiện tại là một người lãnh huyết, một khi bị bại lộ bọn hắn sẽ c·hết không yên thân có khi còn liên lụy tới gia đình.

Như vậy làm cách nào để xử lý chuyện này đâu? Rất đơn giản biến thành chủ cùng những vị quan viên cao cấp nhất này thành người của mình.

Hôm này Diệp Mặc đang nỗ lực vì điều đó.

Hắn đang ngồi trong sảnh tiếp khách của phủ thành chủ chờ đợi tân thành chủ đại nhân tiếp kiến hắn.

Hôm nay Diệp Mặc mang theo thành ý lớn nhất của bốn gia đình nam tước tới đây để biến vị thành chủ đại nhân này thành gia đình của mình. Chuyện này trong suốt nhiều năm hắn đã làm không ít lần, mỗi lần đều phi thường thành công các vị thành chủ cuối cùng đều trở thành người nhà của bọn hắn.

Đương nhiên cũng có những lần thất bại, nhưng không sao nếu thất bại liền sẽ có cách khác, chỉ là sẽ rắc rối hơn một chút.



Chờ đợi một lúc cuối cùng cửa phòng mở ra Thạch Kính Minh vội vã từ bên ngoài tiến vào.

“Thật có lỗi Diệp Nam tước ta đang quá bân rộn. Ngài cũng biết tòa thành này hiện tại có rất nhiều vấn đề chúng ta đều bận tối mặt tối mũi.”

Thạch Kính Minh lên tiếng giải thích.

Diệp Mặc nghe vậy liền đứng dậy hành lễ lắc đầu nói.

“Thành chủ đại nhân quá lời ngài vì người dân mới phải lao lực như vậy ta đây có tư cách gì trách cứ ngài chứ. Chuyện của ta làm sao có thể quan trọng bằng công việc ngài đang xử lý.”

“Ha ha nam tước đại nhân quá khen ta chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi.”

Thạch Kính Minh ngồi xuống cười trả lời.

“Đâu có đâu có!”

Diệp Mặc khiên tốn nói.

Hai người cứ như vậy trò chuyện làm quen, một lúc sau Thạch Kính Minh mới hỏi.

“Không biết nam tước đại nhân tới đây có chuyện gì?”

Cuối cùng cũng vào chủ đề chính Diệp Mặc nở nụ cười nói.

“Thành chủ đại nhân ta ở đây đại diện cho bốn gia đình quý tộc xung quanh muốn đóng góp một phần sức mọn của mình cho thành Phổ Hoa. Chúng ta mong rằng có thể giúp thành Phổ Hoa khôi phục lại như ngày xưa, cũng giúp những người dân không may g·ặp n·ạn có thể có cuộc sống tốt hơn.”

Thạch Kính Minh nghe vậy trong lòng nổi lên nghi ngờ.



Đám quý tộc này có tốt như vậy sao, nhớ không nhầm Thạch Kính Minh chưa từng nghe qua bất kỳ lời đồn đãi nào tốt đẹp về đám quý tộc này. Nhưng nếu đối phương đã nói như vậy rồi hắn cũng không tiện nói cái gì chỉ đành làm như chờ mong hỏi.

“Ồ! Không biết nam tước đại nhân muốn đóng góp như thế nào?”

Diệp Mặc nghe vậy liền lên tiếng.

“Là thế này vừa rồi bởi vì lo lắng không kịp vụ mùa chúng ta đã thành công thu mua được một lượng lớn nông cụ. Để ủng hộ thành chủ đại nhân ngài cũng như giúp đỡ các nông dân đang khó khăn chúng ta quyết định bán lại số nông cụ này chỉ bằng hai phần ba so với giá gốc.”

Diệp Mặc không vội hối lộ hay mở ra âm mưu thông đồng gì quá cao thâm. Vị thành chủ này mới đến hắn còn chưa kịp hiểu rõ về tính cách của người này nếu mạo muội làm ra những hành động quá đáng có thể dẫn tới phản phệ, đề nghị này của hắn chủ yếu nhằm mục đích thăm dò về thái độ của Thạch Kính Minh.

Chỉ cần Thạch Kính Minh phối hợp chuyện này lần sau bọn hắn có thể sẽ thâm nhập hợp tác hơn.

Nghe những lời của Diệp Mặc, Thạch Kính Minh không khỏi nghĩ tới số nông cụ hắn thấy mấy ngày trước ánh mắt nghi ngờ hỏi.

“Nam tước đại nhân làm như vậy sợ rằng các vị sẽ tổn thất không nhỏ!”

Diệp Mặc vội vã khoát tay nói.

“Ha ha không có gì, không có gì. Có thể góp một phần sức mọn giúp thành chủ đại nhân chúng ta tổn thất một chút này không quan trong.”

Nói rồi hắn ghé sát lại gần Thạch Kính Minh ý vị sâu xa nói.

“Thành chủ đại nhân, bởi vì cảm thấy ngài quá lao lực vì những người như chúng ta đây nên chúng ta cũng đã thống nhất lần này tiền bán nông cụ chúng ta xin nộp lên ba phần cho thành chủ đại nhân để ngài bồi bổ sức khoe, có thể vì thành Phổ Hoa cống hiến sức lực của mình.”

Thạch Kính Minh nghe vậy liền biết được tên này muốn nói gì, trước kia làm quan ở phương bắc hắn cũng từng được vứt ra mồi như thế này nhưng lúc đó số tiền cũng không lớn can hệ cũng không nhiều.

Nhưng lần này khi nghe được Diệp Mặc nói ra nội dung giao dịch Thạch Kính Minh liền biết rất có thể sự việc lần này sẽ cực kỳ lớn, không đâu xa chỉ cần liên quan tới bốn gia tộc là quá đủ.

Thạch Kinh Minh liếc nhìn Diệp Mặc đầy ẩn ý nói.

“Ngươi đảm bảo chất lượng của nông cụ?”



“Đương nhiên ta làm sao có thể lấy hàng kém chất lượng ra bán. Thành chủ đại nhân ngài yên tâm ta dùng danh dự của mình cam kết chất lượng của những nông cụ này hoàn toàn đạt yêu cầu.”

Diệp Mặc thề thốt! Hắn đương nhiên không sợ chất lượng của những nông cụ này có vấn đề, hắn chỉ sợ vị thành chủ này tìm ra được nguồn gốc của số nông cụ kia.

Thạch Kính Minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cảnh cáo nói.

“Chuyện này không thể qua loa, nếu những nông cụ này có vấn đề không chỉ ta ngay cả các ngươi cũng không thoát được. Thủ đoạn của bệ hạ không phải các ngươi chưa từng nghe qua.”

“Đương nhiên, đương nhiên ta làm sao có thể bán nông cụ kém chất lương bán cho ngài. Đạo đức của một quý tộc không cho phép ta làm như vậy.”

Diệp Mặc chính khí lẫm nhiên khẳng định.

Nói xong hắn còn lấy hai tờ giấy trong ngực ra đưa tới trước mặt Thạch Kính Minh nói.

“Đây là một chút thành ý của chúng ta, mong thành chủ đại nhân nhận cho.”

Thạch Kính Minh liếc nhìn hai tờ giấy đôi mắt hắn nheo lại, là hai khế ước giấy tờ đất, nhìn kỹ hẳn là một mảnh ngoài thành còn một mảnh trong thành.

Diệp Mặc lúc đầu không đem hai tờ khế ước này ra bởi vì hắn chưa xác định rõ thái độ của Thạch Kính Minh, mạo muội đưa hối lộ là điều cực kỳ nguy hiểm nếu bị đối phương bắt lấy như vậy hắn rất khó sống.

Nhưng sau khi ẩn ý với Thạch Kính Minh một lúc hắn mới chắc chắn vị thành chủ đại nhân này cũng không phải loại quan thanh liêm gì vì thế hắn liền lập tức móc ra hai tờ khế ước.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ Thạch Kinh Minh thu lại khế ước nở nụ cười thân thiện nói.

“Được! Lát nữa ta sẽ cử người đi kiểm tra tình huống, các ngươi xử lý cho tốt.”

“Tạ đại nhân, tạ đại nhân.”

Nghe tới đây Diệp Mặc đã liền biết thành chủ đã mở cửa, thao tác như thế nào liền phải xem bọn hắn.

Hai người hàn huyên một lúc Diệp Mặc liền cáo từ rời đi.