Chương 325: Quy hoạch.
“Bệ hạ Cồ Lâm Biên đã tới.”
Âm thanh của Tiền Phong vọng vào phòng.
Ngồi trong phòng làm việc của mình Long đặt bản báo cáo trên tay xuống gọi Cồ Lâm Biên vào.
“Ngồi đi! Tình hình ơ tỉnh Đồng Văn thế nào rồi?”
Cồ Lâm Biên tiến vào hành lễ với Long được hắn cho phép ngồi trên ghế sofa. Nhận lấy bản báo cáo trên tay Long, Linh Uyên giao vào tay Cồ Lâm Biên.
“Bẩm bệ hạ thần vừa lúc nhận được báo cáo từ Đồng Văn, các quý tộc đã xử lý được quân phản loạn. Mặc dù có một chút tổn thất nhưng không đáng kể.”
Tin tức báo về là liên quân của các quý tộc đã tiêu diệt hoàn toàn quân nổi loạn, công đầu thuộc về quân đoàn ma pháp. Đúng như đã nói, phàm nhân ở thế giới này gần như không có công cụ để chống lại các siêu phàm giả, bọn hắn có thể sử dụng số lượng để áp đảo các siêu phàm giả nhưng con số đó phải lên tới bao nhiêu mới được. Và chắc chắn một đội quân phản loạn ô hợp như vậy không thể khiến quân đoàn ma pháp đã có số lượng nhất định gặp khó khăn.
Báo cáo xong chuyện tại tỉnh Đồng Văn dưới ra hiệu của Long, Cồ Lâm Biên bắt đầu đọc bản báo cáo trên tay, càng đọc ánh mắt của hắn càng chăm chú, càng đọc ánh mắt của hắn càng không thể ức chế được lửa giận.
Cuối cùng khi đọc xong bản báo cáo Cồ Lâm Biên mới ngẩng đầu lên nhìn Long do dự nói.
“Bệ hạ chuyện này…”
Cồ Lâm Biên cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Bởi vì nhân thủ có hạn nên Thạch Kính Minh không dám điều tra quá sâu, hắn đề nghị để người của ngươi đi qua điều tra chuyện này.”
Long không chờ Cô Lâm Biên liền nói.
Cồ Lâm Biên suy nghĩ một lúc liền lên tiếng.
“Bệ hạ thần cho rằng chuyện này không chỉ tồn tại ở Phổ Hoa!”
“Ngươi cho rằng đây là tình trạng chung của toàn bộ vương quốc?”
Long hiểu ý Cồ Lâm Biên.
“Đúng vậy bệ hạ! Chuyện này không chỉ đơn giản bị giới hạn trong một tòa thành mà rất có thể là tình hình toàn bộ vương quốc hiện nay.”
Nghĩ một lúc Cồ Lâm Biên tiếp tục nói.
“Thần cho rằng với lượng nhân lực hạn chế của tình báo chiến lược hiện nay gần như không có khả năng bao trùm toàn bộ vương quốc. Hơn nữa tình báo chiến lược không phù hợp với những công việc như thế này, thần cho rằng cần có một cơ quan chuyên trách đảm nhiệm công việc này.”
Long trầm tư!
Hắn thấy Cồ Lâm Biên nói không sai, tình báo chiến lược hẳn không cần thiết phải tập trung vào chuyện này nếu như vậy bọn hắn phải phụ trách quá nhiều sẽ khiến nguồn lực bị phân tán ảnh hưởng tới các nhiệm vụ khác của bọn hắn.
“Ngươi nói không sai. Nhưng tạm thời chuyện tại Phổ Hoa ngươi cứ đi điều tra, chuyện tiếp theo ta sẽ suy xét.”
Long đã nói như vậy Cồ Lâm Biên cũng không có lý do gì từ chối nhận lệnh rời đi.
Tựa lưng vào thành ghế Long thở dài một hơi. Xem ra hắn cần phải xây dựng công an mới được, nhưng cho dù vậy công an muốn mở rộng cũng cần thời gian, nhưng hiện tại hắn cần nhu cầu nhanh chóng giải quyết việc này.
Nếu không vương quốc sẽ tốn rất nhiều thời gian để phục hồi, sẽ khiến kế hoạch của hắn trở nên chậm chạp.
Còn đang suy nghĩ nên làm thế nào bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Bệ hạ Đỗ Mộc Kim tới.”
Đỗ Mộc Kim đã chuyển tới thành Kim Lăng, hiện tại hắn là sở trưởng của sở xây dựng.
Tiến vào phòng Đỗ Mộc Kim hành lễ sau đó hắn mở ra bản đồ cầm trên tay mình đặt lên trước mặt Long.
“Bệ hạ đây là bản kế hoạch xây dựng khu phức hợp đóng tàu Bách Phương.”
Cảng Bách Phương chính là cảng lớn nhất vương quốc. Sau khi thống nhất vương quốc Long đã ra lệnh cho Đỗ Mộc Kim tiến hành khảo sát lên kế hoạch xây dựng một khu phức hợp đóng tàu.
Trong tương lai thương nghiệp sẽ là nguồn thu lớn nhất vương quốc, hơn nữa dưới sự bùng nổ của cách mạng công nghiệp hàng hóa sản xuất sẽ vô cùng lớn chỉ Nam Tinh cùng các quốc gia xung quanh là không thể tiêu hóa hết số hàng hóa này vì thế cần phải hướng ra ngoài buôn bán.
Nếu đã như vậy đương nhiên vận chuyển đường thủy là điều không thể thiếu, những con tàu buồm bằng gỗ sẽ không đáp ứng đủ yêu cầu vận chuyển trong tương lai. Vì thế Long đã giao cho Đỗ Mộc Kim khảo sát một lượt vương quốc nhằm xây dựng lên một hệ thống công nghiệp đóng tàu hoàn chỉnh.
Trong khi Long đang quan sát bản vẻ của khu phức hợp Đỗ Mộc Kim tiếp tục nói.
“Khu phức hợp dự kiến có diện tích năm trăm hecta, dự kiến nếu hoạt động hết công suất mỗi tháng có thể hạ thủy mười lăm tàu có trọng tải năm trăm tấn, sáu tàu hai nghìn tấn hai hai tàu năm nghìn tấn.”
“Vị trí ở đâu?”
Năm trăm hecta là một diện tích không nhỏ, muốn tìm được một nơi như vậy gần cảng Bách Phương cũng không dễ dàng.
“Phía Nam cảng Bách Phương có một thung lũng nhỏ, chúng thần đã khảo sát qua nơi đó rất phù hợp xây thêm một bến cảng nữa.”
Đỗ Mộc Kim trả lời.
“Hơn nữa để cung cấp nhu cầu công nghiệp trong tương lại thần dự tính xây dựng thêm bốn nhà máy luyện thép trong vòng hai năm tới, dự kiến tổng sản lượng một năm là 1,2 triệu tấn thép, tám 800 nghìn tấn gang.”
Long gật đầu tiếp tục hỏi.
“Chi phí dự kiến là bao nhiều?”
Tới câu hỏi này khuôn mặt Đỗ Mộc Kim đỏ lên ánh mắt né tránh. Hiển nhiên kế hoạch hắn vẽ ra rất lớn so với tình hình vương quốc hiện tại vì thế chắc chắn chi phi cho tất cả các công trình này cũng là một con số khổng lồ.
“Dự…dự kiến chi phí vào khoảng hai trăm nghìn tiền vàng thưa bệ hạ.”
Nghe tới đây Long nhướng mày, hắn nhìn Đỗ Mộc Kim cười hỏi.
“Ngươi nghĩ chúng ta có nhiều tiền như vậy sao?”
Nghe những lời này Đỗ Mộc Kim xấu hổ cười.
“Chuyện này…chuyện này…”
“Ha ha không cần lo lắng ta sẽ xử lý chuyện này, ngươi chỉ cần tập trung vào việc quy hoạch là được.”
Long cười trấn an.
Nghe vậy Đỗ Mộc Kim khuôn mặt sáng lên hỏi.
“Bệ hạ đây là thật?”
“Làm sao ngươi không tin ta?”
“Không không thần làm sao có thể.”
Đỗ Mộc Kim vội vã khoát tay nói, hắn làm sao có thể không tin được. Trong đầu hắn hiện tại đang tưởng tưởng tới một hệ thống công nghiệp khổng lồ trải dài khắp vương quốc, và hắn là kiến trúc sư của hệ thống này.
Thật tuyệt diệu làm sao!
“Đừng mơ mộng nữa. Ta cho ngươi dự toán ba trăm nghìn tiền vàng cố gắng đừng vượt quá con số đó.”
Long lên tiếng đánh thức người trẻ tuổi đang mơ mộng này.
Long kỳ thực không có nhiều tiền như vậy, ba trăm nghìn tiền vàng là một còn số không lồ, nó tương đương với tổng thu nhập hai năm của vương quốc. Và đương nhiên quốc gia sẽ không vứt toàn bộ ba trăm nghìn đồng vàng này vào việc xây dựng hệ thống công nghiệp khổng lồ đó mặc dù đây là kế hoạch được ưu tiên hàng đầu.
Nhưng không sao Long tự tin hắn có đủ khả năng để lấy được số tiền này, hiện tại hắn chỉ cần một quy hoạch rõ ràng mới được. Hơn nữa con số này cũng không phải tiêu trong một lúc, mà sẽ giải ngân từng phần trong hai năm. Khoảng thời gian này nếu Long không kiếm ra từng đấy tiền thì cũng không cần mơ ước gì về cách mạng công nghiệp nữa.
“Bệ hạ yên tâm thần đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó.”
Đỗ Mộc Kim hành lễ tự tin nói ba trăm nghìn đã là con số hắn không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại bệ hạ lại cho hắn số tiền đó.
“Đúng rồi bệ hạ, nếu chúng ta đóng tàu chạy bằng động cơ hơi nước thì sẽ phải có rất nhiều điểm tiếp liệu, thần không cho rằng tàu chạy bằng động cơ hơi nước có thể đi một mạch tới bất kỳ đâu trên thế giới.”
Đỗ Mộc Kim mặc dù đang chìm trong ảo tưởng nhưng vẫn rất thiết thực góp ý với Long.
“Ngươi nghĩ ta đang nỗ lực phổ cấp động cơ hơi nước vì điều gì?”
Long nghe vậy liền hỏi lại.
Một khi thế giới đã sử dụng động cơ hơi nước, như vậy tàu của bọn hắn cũng không cần phải lo thiếu than để chạy. Nói không chừng chờ sau khi tàu hơi nước đầu tiên hạ thủy liền sẽ có đơn đặt hàng tàu mới tới, đến lúc đó than liền không cần Long lo. Mặc dù đây không phải mục đích chính của việc phổ cập động cơ hơi nước, nhưng lấy ra khè đám thuộc hạ của mình cũng rất tốt.
Đỗ Mộc Kim lúc này mới mở to mắt đầu gật lia lịa cực kỳ sùng bái nhìn Long.
“Bệ hạ ngài quả thật liệu sự như thần.”
“Không cần tâng bốc ta. Cho ngươi hai tháng nhanh chóng xây dựng kế hoạch nếu không ngươi có thể cút về với lão già nhà ngươi.”
“Bệ hạ yên tâm thần chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng.”
Đỗ Mộc Kim trịnh trọng nói.
Nhìn Đỗ Mộc Kim trong lòng Long không khỏi than thở, xem ra hắn phải mệt mỏi hơn cho công việc dự toán năm tới của vương quốc.