Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 324: Phát hiện.




Chương 324: Phát hiện.

Thạch Kính Minh hiện tại đã được bổ nhiệm làm thành chủ của thành Phổ Hoa, đây là một tòa thành nằm gần lãnh địa của các quý tộc ở phương nam vì thế thương nghiệp ở đây cũng rất phát triển, mặc dù nơi này bởi vì từng bị q·uân đ·ội phương nam công phá qua, cũng b·ị c·ướp phá qua một lần khiến tòa thành này hiện tại tiêu điều hơn rất nhiều.

Nhưng c·hiến t·ranh cũng đã qua đi được một thời gian, người bỏ chạy cũng đã bỏ chạy không thể khác được.

Nhưng bởi vì vị trí đắc địa của thành Phổ Hoa khiến Long chú ý tòa thành này hơn, hắn cũng đã tiến hành di dân, ít nhất năm nghìn dân tị nạn đã được di dân tới các làng mạc xung quanh thành.

Dù vậy thành cũng còn rất tiêu điều thương nghiệp với phương nam vẫn chưa được kết nối trở lại vì thế mặc dù được di dân nhưng vẫn còn chưa có bất kỳ dấu hiệu hồi phục nào.

Có chăng bên ngoài tường thành có không ít bóng người đang làm ruộng, tất cả đều là lao động tay chân, không có bất kỳ máy móc hỗ trợ nào.

Rất dễ hiểu thôi, máy móc mới chỉ được phổ biến ở phương bắc, Long lại chỉ mới kiểm soát vương quốc hơn ba tháng lại phải tiêu tốn tinh lực cho c·hiến t·ranh bên ngoài nơi này lại ở phía nam cách xa phương bắc vì thế nơi này liền không có bất kỳ dấu hiệu nào của máy móc công nghiệp, tất cả nông dân ở đây đều phải phơi cái lưng ra cho trời để không c·hết đói.

Hôm này Thạch Kính Minh có chút rảnh rỗi vì thế hắn quyết định đi ra tham quan một chuyến, muốn xem quan sát tình hình của người dân.

“Đại nhân ngài ra ngoài sao?”

Tại bên cạnh hộ vệ trưởng của hắn hỏi, người này tới từ q·uân đ·ội được phân công bảo vệ hắn. Đội hộ vệ của Thạch Kính Minh có tổng cộng hai mươi người, hai người là siêu phàm giả số còn lại chỉ là phàm nhân.

Nhưng đừng khinh thường bọn hắn đều được trang bị AK và GM94 để đối phó với siêu phàm giả.

“Ta muốn ra ngoài một chút, các ngươi chuẩn bị đi.”

Thạch Kính Minh gật đầu nói. Nhận được lệnh hộ vệ trưởng liền tập hợp đội hộ vệ đi theo Thạch Kính Minh, bọn hắn đều âcầm trên tay v·ũ k·hí không có ý định che dấu với dân thường.

Bọn hắn không cần che dấu v·ũ k·hí, dù sao nơi này người dân vẫn còn chưa có định nghĩa chính xác về súng nói không chừng thấy súng trên tay bọn hắn người dân ở đây liền sẽ đoán đây là gậy nhóm lửa cũng nên.

Thấy đội hộ vệ của mình đã đầy đủ Thạch Kính Minh rời khỏi phủ thành chủ từ cửa sau, hắn không muốn đi cửa chính như vậy sẽ có không ít rắc rồi.



Đi lại trên đường phố nơi này vẫn có người qua lại nhưng cũng không nhiều, hầu hết các cửa hàng trên đường đều đóng cửa cũng chỉ có một vài cửa hàng nhu yếu phẩm như lương thực, muối ăn vẫn tiếp tục mở cửa.

Trước những cửa hàng này có không ít người đang xếp hàng chờ đợi tới lượt, Thạch Kính Minh chú ý tới trên khuôn mặt những người dân này đều c·hết lặng nhìn như không có chút sinh khí nào.

Nhìn lại Thạch Kính Minh phát hiện ra người bán lương thực hình như đang thu không ít tiền. Nhìn kỹ hơn hắn thấy được người mua vậy mà giao ra tới mười tiền đồng để mua một bao gạo.

Mười tiền đồng một bao gạo đây không phải giá quy định. Để ổn định giá cả vật tư trong vương quốc, cùng với hỗ trợ người dân trong vùng chiến sự đức vua đã đặc biệt phê chuẩn giá bán lương thực tại các vùng này chỉ có năm tiền đồng.

Hơn nữa để tránh các thương nhân cùng quý tộc nhân cơ hội tăng giá lương thực Long thậm chí đã ký sắc lệnh buộc tất cả lương thực bán ra đều phải bán cho quốc gia với giá tám tiền đồng một cân. Sau đó mới tiến hành phân phối cho người dân với giá một tiền đồng. Đương nhiên sắc lệnh này chỉ thi hành trong lãnh địa hoàng gia, nó hoàn toàn không thể với tới lãnh địa của các quý tộc.

Chính vì thế cửa hàng đang bán lương thực này là sản nghiệp của quốc gia, nhưng đối phương lại nhận tới mười tiền đồng.

“Ngươi đi sang bên kia mua một bao lương thực về đây.”

Thạch Kính Minh ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh, mặc dù hắn nhìn thấy nhưng ít nhất hắn vẫn cần xác nhận vấn đề.

Hộ vệ nghe vậy liền giao lại v·ũ k·hí cho đồng đội rồi đi tới cuối hàng xếp hàng chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi Thạch Kính Minh cũng lệnh cho một người khác đi tới cửa hàng muối một lần.

Muối tuy không như lương thực bị quốc gia thống nhất phân phát, nhưng cũng bị quy định rất khắt khe về giá. Các thương nhân phải tuân thủ theo giá này để buôn bán nếu không muôn bị trừng phạt.

Để đề phòng Long còn c·ấm v·ận chuyển hai mặt hàng này ra khỏi lãnh địa hoàng gia nếu không được cấp phép, đương nhiên hắn biết lệnh này không cấm được b·uôn l·ậu nhưng dù sao vẫn còn hơn việc công khai mua bán. Buôn lậu dù sao cũng không thể quá quy mô, nếu không liền chờ c·hết đi là vừa.

Chờ một thời gian Thạch Kính Minh cũng thấy tới lượt hộ vệ mua hàng, nhưng sau đó hắn lại thấy người hộ vệ kia tranh cãi với người bán, mất một lúc sau khi người bán gọi người tới hộ vệ không còn cách nào khác phải trả tiền để mua gạo.

Thạch Kính Minh còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra hộ vệ đã lên tiếng trước.



“Đại nhân một cân gạo lên tới mười tiền đồng. Ta hỏi bọn hắn tại sao quốc gia quy định chỉ có năm tiền đồng bọn hắn lại bán mười tiền đồng, đám người đó lại muốn dùng vũ lực.”

Thạch Kính Minh nghe vậy khuôn mặt lạnh xuống.

Còn chưa kịp hỏi rõ ràng người đi mua muối cũng trở về, trên mặt hắn sắc mặt cũng không tốt.

“Đại nhân bọn hắn bán tới hai đồng bạc một cân muối.”

Hai đồng bạc một cân muối, quá nhiều quy định quốc gia đưa ra chỉ là một đồng bạc một cân.

“Bọn hắn nói thế nào?”

Thạch Kính Minh hỏi.

“Bọn hắn nói bởi vì đang khan hiếm muối nên giá mới tăng như vậy.”

Thạch Kính Minh nghe vậy cười lạnh.

Làm gì có chuyện khan hiếm muối, bởi vì lo lắng thiếu thốn vật tư cơ bản bệ hạ đã ra lệnh khẩn cấp khai thác lại các mỏ muối, hơn nữa để tạo thuận lợi Long còn đặc biệt ưu đãi thuế cho đám thương nhân này để đền bù cho tổn thất bọn hắn có thể gặp phải.

Bây giờ thì hay rồi đám người này vừa nhận đựa ưu đãi lại vừa thu được lợi nhuận khổng lồ, nói cách khác quốc gia đang vứt tiền vào sọt rác không được ích lợi gì.

“Đại nhân chúng ta làm gì?”

Hộ vệ ở một bên hỏi.

“Chuyện như vậy mà không ai báo cho ta. Tốt thật là rất tốt ha ha.”



Thạch Kính Minh cười, nhưng nụ cười hắn lại cực kỳ lạnh lẽo.

“Đại nhân người của chúng ta không nhiều phần lớn là cao tầng, còn người bên dưới chủ yếu là các quan viên cũ.”

Hộ vệ lên tiếng muốn giải oan cho những người kia.

Nhưng hắn cũng nói không sai bởi vì nhân số hạn chế Long phân phối người tới các nơi không đồng đều. Còn những người cấp cơ sở liền là các quan viên cũ, chỉ cần đám đó đồng lòng không báo lên trên như vậy bọn hắn liền rất khó biết được tình huống.

Nhưng có một điều chắc chắn chuyện này phải do một người hoặc ít nhất một nhóm người đứng sau làm đầu lĩnh nếu không liền không thể để một đám quan viên cơ sở đồng lòng dấu diễm như vậy được.

Suy nghĩ một lúc Thạch Kính Minh nói.

“Tạm thời không nên kinh động bọn hắn. Đi! Ta muốn xem xem rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện chúng ta không biết.”

Nói xong Thạch Kính Minh quay người đi, tiếp tục quan sát.

Nửa giờ sau Thạch Kính Minh xuất hiện gần một xưởng rèn, bởi vì thân phận đặc biệt của mình hắn chỉ có thể đệ hộ vệ của mình đi nói chuyện với người của xưởng rèn.

Sau đó hộ vệ này mặt đen lại trở về Thạch Kính Minh, trên tay còn cầm theo một cái cuốc.

“Đại nhân! Ngài nhìn!”

Hộ vệ đưa quốc ra trước mặt Thạc Kính Minh, phía trên cán cuốc có dấu hiệu hình chữ X.

Chữ X này là ký hiệu của các nông cụ được quốc gia phân phát xuống cho nông dân, hầu hết đều đến từ thu mua hoặc đặt từ xưởng rèn. Nhưng nhìn cái cuốc trước mặt rõ ràng đã rất cũ không nên xuất hiện tại xưởng rèn mới đúng.

“Đại nhân ta dò hỏi được một chút, cuốc này không phải xưởng bọn hắn rèn ra mà mua từ bên ngoài sau đó đưa tới đây trộn lẫn với nông cụ khác rồi lại bán cho chúng ta.”

Hộ vệ nhẹ giọng nói.

Những lời này khiến Thạch Kính Minh khuôn mặt đã băng lãnh lại trở nên lạnh hơn.