Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 322; Ô hợp vs ô hợp.




Chương 322; Ô hợp vs ô hợp.

Tỉnh Đồng Văn là một khu vực nằm tại phía tây nam của lãnh địa hoàng gia, tiếp giáp với lãnh địa của các quý tộc phía nam và cả phía tây.

Nơi này đang diễn ra một cuộc nổi loạn, quân nổi loạn thậm chí đã chiếm lĩnh một nửa tỉnh thành, thủ phủ của tỉnh thành Đồng Văn đã rơi vào tay quân phiến loạn nhưng nơi này lại không có q·uân đ·ội hoàng gia đóng giữ ở gần. Toàn bộ tỉnh thành chỉ có một ít lính trị an của quan phủ cùng hộ vệ các quý tộc nhỏ xung quanh làm nhiệm vụ trị an.

Với chỉ một chút lực lượng như vậy phải nói thật toàn tỉnh gần như không có một chút năng lực phòng thủ nào.

Lực lượng quân sự duy nhất có thể được điều động đến tỉnh Đồng Văn nhanh nhất lúc này cũng chỉ có tư quân của các quý tộc.

Chính vì thế hiện tại đang có không ít đường q·uân đ·ội đang tiến vào tỉnh Đồng Văn tất cả đều là binh lính của các quý tộc.

Những đội quân này rất hỗn loạn người ít chỉ có không tới trăm người, người nhiều vậy mà lên tới hơn sáu trăm người. Nhưng trang bị của bọn hắn cũng không đồng nhất, đội quân chỉ có không tới trăm người trang bị vô cùng tinh lương đao kiếm áo giáp sáng bóng đầy đủ, mỗi bước hành quân đều vô cùng chuẩn chỉ đều vô cùng thẳng hàng chỉ cần quan sát liền biết đây là một đội quân tinh nhuệ của một gia đình quý tộc.

Đội quân trên ba trăm người thì lại khác, nhìn thì đông đấy nhưng ngay cả việc hành quân thôi cũng không ra hồn tản mản khắp nơi. Đã thế trang bị của những người này thực sự không giống như những binh lính sắp ra chiến trường, chủ yếu là cuốc xẻng và gậy gộc.

Đến đao kiếm bình thường những người này còn không có thì đừng mong đến cái gì áo giáp đồng phục, tất cả đều là quần áo rách rưới tả tơi cơ thể gầy gò khuôn mặt xanh xao ánh mắt thẫn thờ.

Rõ ràng đây không phải cái gì q·uân đ·ội, ngay cả người bình thường cũng không phải nhìn qua không ai tin được đây là một đội quân.

Nam tước Đường Mạch chính là thống lĩnh của một đội quân như vậy, cưỡi trên con ngựa yêu quý của mình được bảo vệ bởi lực lượng hộ vệ tinh nhuệ của gia tộc Đường Mạch thỏa mãn nhìn đội quân chắp vá của mình.

Cưỡi ngựa bên cạnh hắn hộ vệ trưởng của gia tộc không nhịn được liếc nhìn đội quân này nói.

“Chủ nhân lũ nông dân này có thể làm được gì sao, sợ rằng sẽ chỉ đưa mạng người tới cho quân phản loạn.”

Hiển nhiên ngay cả hộ vệ trưởng cũng không thể tin được đội quân này có thể làm gì, sợ rằng khi hội quân với các quý tộc khác còn trở thành gánh nặng cũng nên.

Đường Mạch lại nhìn hộ vệ trưởng nhà mình lắc đầu làm như thất vọng nói.

“Ai nói với ngươi ta cần làm được gì rồi?”

“Nhưng chủ nhân nếu như vậy…”



Hộ vệ không hiểu tại sao chủ nhân nhà mình lại làm như vậy.

“Hắc! Chờ luận công ban thưởng ta dựa vào việc góp quân số nhiều chắc chắn sẽ có được không ít. Bệ hạ hẳn cũng không có thời gian đi điều tra q·uân đ·ội ta mang tới như thế nào đi.”

Đường Mạch nở một nụ cười giảo hoạt nói.

Đám người xung quanh nghe vậy ánh mắt đầy quỷ dị nhìn Đường Mạch.

“Chủ nhân ngài không sợ các quý tộc khác sao?”

Hộ vệ trưởng nói.

“Ha ha bọn người kia cũng giống như vậy, bọn hắn còn dám tố cáo ta?”

Đường Mạch cười lớn nói, hắn thực sự không sợ các quý tộc khác lắm chuyện. Những cuộc chiến trước là liên quan tới lãnh địa của bọn hắn, tới lợi ích của bọn hắn.

Nhưng hiện tại là lãnh địa hoàng gia liên quan con mẹ gì tới bọn hắn, nhảy vào đây chỉ là lấy chút lợi ích từ hoàng gia thôi.

Kỳ thực đúng là như vậy hầu hết các quý tộc gần đây đều giống như đường mạch đem đám tạp nham này tới chủ yếu để liếm chút lợi ích từ hoàng gia, chỉ có các lãnh địa trực tiếp tiếp giáp với tỉnh Đồng Văn mới phải nghiêm túc đối phó, bọn hắn cũng không muốn quân phản loạn chạy vào trong nhà mình.

Đang thoải mái ngắm nhìn phong cảnh xung quanh đột nhiên Đường Mạch nhìn thấy từ phía chân trân những bóng người xuất hiện đang tiếp cận.

Chỉ về hướng kia Đường Mạch hỏi người bên cạnh.

“Ai ở đó? Tại sao có nhiều người như vậy?”

Hộ vệ nhìn theo hướng chỉ tay của Đường Mạch cũng thấy liên tiếp những bóng người xếp thành hàng ngang đang tiến về hướng này.

Một kỵ binh nhanh chóng rời khỏi đoàn hướng về những bóng người ở phía chân trời, cả Đường Mạch và người của hắn đều chăm chú nhìn vào kỵ binh kia.

Nhưng khi kỵ binh vừa đi tới nửa chặng đường hắn đột nhiên vội vã quay lại, Đường Mạch nhìn thấy được trong ánh mắt kỵ binh có sự hoảng loạn.

“Phản quân, là phản quân.”



Vừa chạy kỵ binh vừa hét lớn.

Nghe những lời này Đường Mạch hoảng loạn.

“Làm…làm sao có thể không phải còn cách nơi hội quân hơn bốn mươi kilomet sao, làm sao phản quân lại ở đây? Khốn kiếp, khốn kiếp.”

“Chủ nhân đây không phải lúc nghĩ tới chuyện đó chúng ta cần phải chuẩn bị chiến đấu ngay.”

Hộ vệ trưởng bên cạnh hét lớn ra hiệu cho Đường Mạch.

Đường Mạch nghe vậy hoảng loạn nói.

“Đúng đúng mau chuẩn bị chiến đấu, mau chuẩn bị chiến đấu.”

Đường Mạch từ nhỏ lớn lên trong lãnh địa nhà mình hắn có thể có chút thiên phú đấu tranh chính trị, nhưng nếu nói về chiến đấu trên chiến trường hắn chính là một tay mơ.

“Nhanh toàn quân tập hợp, toàn quân tập hợp.”

Hộ vệ trưởng hét lớn ra lệnh cho những người xung quanh, đoàn quân này hiện tại ngay cả đội hình ra dáng cũng không có, tất cả đều phân tán trên cánh đồng nếu không tập hợp lại như vậy chỉ có thể chờ b·ị đ·ánh tan.

Các hộ vệ xung quanh nghe lệnh nhanh chóng phi ngựa chạy ra xung quanh hét lớn ra lệnh cho đám ô hợp đang phân tán khắp nơi, bọn hắn giận giữ không chút nương tay dùng roi ngựa trên tay mình đánh quất xuống những người chậm chạp không nghe lời. Bị các kỵ binh áo giáp đầy đủ đe dọa, những người lính nông dân không dám chống cự, bọn hắn chỉ sợ hãi cầm lấy cuốc xẻng gậy gộc của mình hoảng loạn tập hợp lại.

Nhưng với một đám nông dân đến cả huấn luyện còn chưa trải qua thì có cái gì đội hình cơ chứ, bọn hắn chỉ tập hợp lại xung quanh nhưng đến cái đội hình cũng không có tất cả đều dùng ánh mắt hoảng loạn sợ hãi nhìn xung quanh không biết phải làm gì.

“Thẳng hàng, tất cả đứng thắng hàng nhanh lên tất cả xếp thẳng hàng.”

Hộ vệ trưởng cưỡi ngựa lướt qua đoàn người hét lớn ra lệnh, nhưng đám nông dân phía trước lại không có chút dấu hiệu sắp xếp đội hình nào khiến lòng hắn trở nên nóng này.

Không nhịn được hộ vệ trưởng quất roi ngựa trên tay mình xuống vào một người bên cạnh tiếp tục hét lớn. Những hộ vệ khác cũng vội vã dùng roi quất về người bên dưới nhưng cho dù bọn hắn làm thế nào cái đội hình thẳng hàng này cũng không thể được bố trì thành công.



“Ngươi đang làm cái gì thế tên vô dụng, kẻ địch sắp đánh tới nơi rồi.”

Đường Mạch nam tước ở một bên sốt ruột chờ đợi nhưng thấy cảnh này hắn không nhịn được hét lớn mắng mỏ hộ vệ trưởng.

Bị chủ nhân chỉ trích lại nhìn về phía đội quân đang tiếp cận kia cuối cùng hắn cắn răng rút ra thanh kiếm hiệp sĩ bên hông chém xuống đầu của một người phía trước.

Đầu người bay ra nhưng không rơi xuống đất mà bị hộ vệ trưởng bắt lấy giơ lên cao nói.

“Ta đếm tới năm nếu còn người đứng ngoài hàng sẽ có chung số phận với tên này.”

Nhìn cái đầu vẫn còn nhỏ máu trên tay hộ vệ trưởng các nông dân mới vội vã sắp xếp lại với nhau miễn cưỡng tạo thành một đội hình không chỉnh tề.

Giết g·iết!

Phía trước đã nghe thấy tiếng la g·iết của phản quân đang đến.

Nhìn qua những phản quân này cũng không khác những người nông dân kia là bao, nhưng ít nhất trên tay bọn hắn lại đều có đầy đủ đao kiếm trên tay trái còn đeo băng đỏ có lẽ là để phân biệt. Hơn nữa những người này trên người còn mang theo một cỗ sát khí không lẫn vào đâu được, trong ánh mắt còn tràn ngập nộ hỏa, khác hoàn toàn với những nông dân tạp nham kia.

Bọn hắn không làm theo bất kỳ chiến thuật nào, cũng không có bất kỳ đội hình nào chỉ dung hai cái chân hướng về phía đội hình của Đường Mặc đánh tới.

Nếu là một đội quân chính quy chỉ một đám ô hợp này liền không cần phải lo lắng.

Nhưng nếu là một đám ô hợp khác, hơn nữa còn là đám ô hợp chưa từng g·iết người đến v·ũ k·hí cũng không có thì lại là chuyện khác.

Rất nhiều binh lính của Đường Mặc cơ thể đã run rẩy vì sợ hãi, nếu không phải có đám lính đốc chiến xung quanh có lẽ bọn họ đã bọ chạy.

Giết!

Nhưng khi những phản quân này tới trước mặt vậy mà những thanh đao sắt bén của đốc chiến binh không còn đáng sợ với bọn hắn nữa, buông xuống v·ũ k·hí trên tay những người đứng hàng đầu quay lưng bỏ chạy.

Chuyện này như một d·ịch b·ệnh nhanh chóng lan ra xung quanh các binh sĩ không có chút ý chí chiến đấu quay lưng bỏ chạy mặc cho đốc chiến binh chém c·hết bao nhiêu người đi chăng nữa.

Cả Đường Mặc và hộ vệ trưởng thấy cảnh này đều ngơ ngác.

“Tên quý tộc ở kia, g·iết hắn được thưởng một trăm đồng vàng.”

Nhưng ngay sau đó những tiếng hét hướng về phía Đường Mặc khiến hắn hoảng hốt, quay ngựa bỏ chạy cùng các hộ vệ của mình.

Với binh lính phản quân ngay khi nghe lời vừa rồi bọn hắn giống như những con sói nhìn thấy mồi nhấc chân đuổi theo Đường Mặc, tất cả những người ở đây có lẽ sống cả đời cũng không biết một trăm đồng vàng là bao nhiêu vì đạt được số tiền này bọn hắn thậm chí quên mất mình đang chỉ có hai chân còn đối phương có tới bốn chân.