Chương 321: Mục tiêu.
Ban đêm một buổi dạ hội được tổ chức trong phủ thành chủ thành Vĩnh Đông.
Bởi vì có không ít người từ các gia đình quý tộc khắp vương quốc xuất hiện ở đây nên việc tổ chức dạ hội như thế này rất bình thường cũng thuận tiện chắp nối quan hệ. Đáng tiếc các thương nhân không thể tiến vào buổi dạ hội này nếu không sẽ còn thành công hơn nữa, dù sao thời đại này mặc dù thương nghiệp khá phát đạt nhưng cuối cùng địa vị của thương nhân cũng không cao không có tư cách tiến vào dạ hội của các quý tộc.
Hơn nữa bởi vì Long đang nỗ lực suy yếu tầm ảnh hưởng của giới quý tộc nên hắn kiểm soát các thương đoàn rất chặt, bất kỳ thương đoàn nào có dấu hiệu của quý tộc sau lưng đều sẽ bị hắn loại bỏ khỏi mục tiêu hợp tác. Ít nhất cho đến khi đám chó con của quý tộc kia biết cắn lại chủ.
Đứng ngoài ban công Văn Trung quan sát tòa thành bị bao phủ trong màn đêm, nhưng nếu để ý kỹ vẫn có những khu vực đông đúc tràn ngập ánh sáng, những ánh sáng này không hề có dấu hiệu chập chờn như ánh lửa mà lại cực kỳ ổn định giống như ánh sáng từ đèn điện. Hiển nhiên ánh sáng này phát ra từ cầu ma pháp chiếu sáng.
“Tổng đốc đại nhân thật có nhã hứng.”
Âm thanh từ sau lưng vọng tới khiến Văn Trung chú ý, hắn quay người lại thấy người tới chính là Trần Quất Lâm liền nở một nụ cười xã giao trả lời.
“Quất Lâm tiên sinh ngài vậy mà xuất hiện ở đây, không phải bên trong vẫn còn rất nhiều người chờ ngài sao?”
“Ha ha tổng đốc đại nhân đừng cười ta, nói chuyện với đám người kia rất nhàm chán nếu không phải quy tắc ta cũng không muốn nói chuyện với bọn hắn. Ngược lại tổng đốc đại nhân ngài giống như rất rảnh rỗi.”
Trần Quất Lâm nhìn Văn Trung ý vị thâm trường nói.
Văn Trung nghe vậy nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Không có cách ta chỉ là một bình dân, đến cả một tước vị cũng không có. Quý tộc các ngài không phải luôn khinh thường bình dân như ta sao, đặc biệt là đám người trong đại sảnh, ánh mắt của bọn hắn nhìn ta luôn không hề che dấu hận ý cùng khinh thường. Nếu không phải ta là tổng đốc có lẽ mạng này của ta không còn nữa.”
Những người Văn Trung nói là những quý tộc quanh khu vực đông bắc bọn hắn đều bị Long thanh tẩy qua một lần nên tất cả đám người này đều có hận ý với Long, nhưng hiện tại Long là quốc vương bọn hắn không dám thể hiện hận ý của mình vì thế chỉ có thể nhắm hận ý vào Văn Trung kẻ bọn hắn có thể chạm tới.
“Ha ha!”
Trần Quất Lâm nghe vậy cười nhẹ, dường như những lời vừa rồi của Văn Trung rất buồn cười.
Nhưng nụ cười của hắn lại khiến Văn Trung nhíu mày, hắn không thấy những chuyện vừa rồi buồn cười chút nào.
“Quất Lâm tiên sinh chuyện này buồn cười tới vậy sao?”
Trần Quất Lâm thấy Văn Trung không vui vội vã ngậm miệng lại sau đó biểu cảm hối lỗi nói.
“Thật có lỗi tổng đốc đại nhân, ta cười không phải vì ngài mà là vì đám người kia quá ngu. Hiện tại ngài là đại diện của bệ hạ tại phương bắc, hơn nữa phương bắc hiện tại đều đã nằm trong quyền kiểm soát của bệ hạ bọn hắn không đi lấy lòng ngài lại đi thể hiện cái thái độ kia. Như vậy bọn hắn không ăn khổ mới là vấn đề.”
Trần Quất Lâm vừa nói nhưng vẫn không nhịn được nụ cười trên môi.
Văn Trung nghe vậy cảm xúc bất mãn trong lòng cũng hạ xuống nhún vai nói.
“Không có cách, hẳn bọn chúng nghĩ rằng bệ hạ lên ngôi nhưng không phong tước cho ta liền có nghĩa ta đã không được bệ hạ tín nhiệm chỉ còn chờ bị cắt chức. Vì thế bọn hắn liền không cần thiết phải cho một kẻ sắp bị cắt chức như ta sắc mặt tốt.”
Nghe Văn Trung nói vậy Trần Quất Lâm suy nghĩ một lúc cũng gật đầu nói.
“Cái này cũng không sai, ta cũng có thắc mắc tương tự. Rõ ràng bệ hạ giao cho ngài vị trí quan trọng như vậy tại sao lại không cho ngài một tước vị tương xứng đâu?”
Thời đại này suy nghĩ như Trần Quất Lâm là điều hiển nhiên trong giới quý tộc, nhưng Long đang muốn bãi bỏ chế độ quý tộc này làm sao có thể cho phép người của mình dính dáng tới lợi ích của quý tộc. Sau này Long không chỉ thu hồi lãnh địa của quý tộc, thậm chí còn bãi bỏ cả đặc quyền của bọn hắn nữa có chăng chỉ để lại tước vị, vì thế hắn cần một hệ thống dưới tay mình không dính dáng tới các lợi ích của quý tộc nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên không cho tước vị những không có nghĩa dừng ban những phần thưởng khác, để bù đắp Long cũng thưởng cho những người theo hắn không ít đồ đặc biệt là những tòa trang viên rộng lớn khắp nơi trong vương quốc.
Văn Trung nghe vậy đôi mắt đột nhiên trở nên cảnh giác, hắn bĩu môi nói.
“Cái này ai biết được, có lẽ bệ hạ quên mất chăng?”
Văn Trung biết kế hoạch của bệ hạ, hắn cũng biết kế hoạch này một khi lộ ra sẽ dẫn tới hậu quả như thé nào vì thế Văn Trung lập tức cảnh giác khi nghe những lời dụ dỗ của Trầm Quất Lâm.
Trần Quất Lâm nghe vậy biết mình không có cợ hội bèn chuyển sang chủ đề khác.
“Tổng đốc đại nhân kỳ thực ta có một thắc mắc không biết ngài có thể giải đáp?”
“Lâm tiên sinh mời nói.”
“Là thế này những loại máy móc kia, với cái thứ xi măng kia nữa không phải thuộc quyền sở hữu của hoàng gia sao? Tại sao ngài lại bán chúng ra ngoài cho người khác, không phải nên giữ lại sao ta tin tưởng với năng lực của những máy móc đó lợi ích mang lại là không thể đong đếm.”
Trần Quất Lâm nói, nếu là ông ta sở hữu những máy móc này hắn chắc chắn sẽ không bán ra ngoài có độc quyền có lợi thế kinh khủng như vậy hắn có thể dễ dàng hút hết toàn bộ tiền tài trong vương quốc về phía mình như vậy không đẹp sao. Tại sao lại phải chia sẻ với người khác.
Văn Trung nghe vậy trong lòng rất bình tĩnh, trước kia hắn cũng có suy nghĩ giống như vậy nhưng sau khi trải qua cầu tri thức hắn biết được đây là điều không thể nào. Nhưng hắn lại không thể nói cho Trần Quất Lâm, không quan tâm ông ta có hiểu hay không những chuyện này giải thích rất dài dòng, rất mệt mỏi hắn không muốn tốn công sức vào chuyện này.
Vì thế Văn Trung nhún vai nói.
“Thật có lỗi Lâm tiên sinh ta cũng không biết bệ hạ có ý gì. Đây là chủ ý của bệ hạ ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh. Hơn nữa bệ hạ còn nói, chờ một thời gian chúng ta sẽ bán ra kỹ thuật sản xuất những máy móc này.”
Trần Quất Lâm lúc đầu khi nghe Văn Trung trả lời còn có chút thất vọng, nhưng khi nghe câu phía sau ánh mắt của ông ta sáng lên.
Bán ra kỹ thuật sản xuất những máy móc kia, cái này quá điên đi. Trần Quất Lâm biết giá trị của những thứ đồ này, quốc vương bệ hạ vậy mà cam lòng bỏ được bán ra.
Tại sao? Đây là một núi tiền đấy, tại sao bệ hạ có thể bán ra những kỹ thuật này ngài ấy chê tiền sao? Đừng đùa chứ.
Trần Quất Lâm vẫn không tin vào lỗ tai mình, do dự hỏi lại.
“Tổng đốc đại nhân, những lời ngài vừa nói là thật?”
Biểu cảm trên khuôn mặt cho thấy ông ta không tin những lời vừa rồi.
Văn Trung nghe vậy liền mỉm cười nói.
“Làm sao? Lâm tiên sinh không tin?”
“Cái này!”
Trần Quất Lâm nghe vậy khuôn mặt già đỏ lên nhưng ông ta cũng không phủ nhận.
“Ha ha tiên sinh yên tâm những gì ta nói là thật. Chỉ cần ngài cho cái giá hợp lý kỹ thuật sản xuất những máy móc này sẽ có mặt trong tay ngài.”
Trần Quất Lâm nghe vậy liền biết, cái giá này hẳn không nhỏ nhưng nghĩ đến giá trị những máy móc kia mang lại ông ta cảm giác chỉ cần không quá đáng hẳn sẽ không sao.
Nhưng cuối cùng vẫn có một câu hỏi xuất hiện trong đầu Trần Quất Lâm.
Tại sao đức vua lại chấp nhận bán ra những kỹ thuật này, rõ ràng nếu giữ độc quyền kỹ thuật sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Kỳ thực đây là một kế hoạch của Long.
Nói đơn giản nếu Long là một thương nhân hắn chắc chắn sẽ lựa chọn giữ độc quyền kỹ thuật, nhưng Long hiện tại là một vị vua và hắn muốn đẩy mạnh cuộc cách mạng công nghiệp xuất hiện càng nhanh càng tốt.
Thế giới này nói đơn giản chính là không có một chút nhận biết nào về khoa học và máy móc, nếu Long chỉ giữ khư khư những thứ này cho riêng mình tốc độ phát triển sẽ cực kỳ chậm chạp vì thế Long cần kéo những người khác vào cuộc chơi này.
Thay vì chỉ một mình hắn phát triển kỹ thuật độc quyền tri thức hắn sẽ cho những người khác thấy lợi ích của máy móc và khoa học. Chỉ cần nhìn thấy lợi ích rồi Long không tin đám sói kia sẽ bỏ qua miếng mồi này, sẽ có vô số kẻ nhảy vào sẽ có vô số kẻ dùng tiền tài, quyên lực của chúng để chạy theo ngành này. Bọn hắn sẽ giúp Long phổ biến cách mạng công nghiệp ra toàn thế giới, thử nói xem so sánh với việc chỉ một mình hắn phổ biến và có vô số người nhảy vào trợ giúp Long sẽ chọn như thế nào.
Hơn nữa những máy móc này cũng không quá phức tạp, chờ một thời gian nói không chừng cũng có hàng nhái ra thị trường. Thời đại này cũng không có cái gì luật độc quyền vì thế tốt nhất nên bán ra kỹ thuật này càng sớm càng tốt thu lại tài chính.
Long cũng không sợ mình tụt hậu, có Y1002 trong tay nếu hắn tụt hậu so với đám người trung cổ này tốt nhất hắn nên treo cổ t·ự s·át đi thì hơn.
Hơn nữa khi các nhà máy kia được đối phương dựng lên không phải sau đó cũng thuộc về Long rồi sao, chỉ cần hắn duy trì sức mạnh quân sự của mình vượt trội đối phương là được.
Để đám người đó bỏ tiền ra mua kỹ thuật, bỏ tiền ra xây nhà máy, bỏ tiền ra phát triển nhân tài, bỏ tiền ra phát triển thị trường. Rồi sau đó Long tới vào lấy hết mọi thứ vào tay không phải tốt hơn sao?
Chắc chắn sẽ tốt hơn một vùng đất không có chút cơ sở công nghiệp nào, sau khi chiếm xong còn phải bỏ tiền phát triển.