Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 318: Chào hàng (2).




Chương 318: Chào hàng (2).

Không gian trong xe ngựa rất rộng rãi.

Ngồi cùng Văn Trung là phụ tá của các vị quý tộc lớn nhất vương quốc.

Chịu đựng đường đất xóc nảy cuối cùng xe ngựa cũng ổn định trở lại không còn xóc nảy như trước, ngồi trong xe ngựa những vị phụ tá của các vị quý tộc lớn nhất vương quốc sau khi chịu đựng xóc nảy của xe ngựa liền ngay lập tức thể hiện một biểu cảm cực kỳ thoải mái sau đó.

Trần Quất Lâm là phụ tá của Trần công tước mở cửa xe ngựa ra nhìn xuống đường. Mặt đường đã không phải là đường đất nữa mà là đường đá, không đúng hơn là đường bê tông.

“Đường này làm bằng đá gì? Đi xe ngựa đi trên này còn êm hơn đường lát đá thông thường.”

Trần Quất Lâm cảm khái nói, con đường này thật sự đi rất êm cho dù với đường lát đá trong thành trì bình thường cũng không êm như vậy đi lại rất thoải mái.

“Cũng đúng tổng đốc đại nhân đường này thật sự rất êm các ngươi sử dụng loại đá nào để làm đường, nếu có thể chúng ta cũng muốn mua về để xây dựng đường.”

Một người khác cũng lên tiếng, đi trên đường này rất thoải mái chỉ cần giá cả hợp lý bọn hắn rất vui lòng đặt hàng.

“Ha ha các vị thứ này gọi bê tông cũng là một sản phẩm mới của chúng ta, thứ này không chỉ làm đường tốt còn có thể xây nhà rất tốt. Nếu các vị muốn chúng ta có thể bán cho các vị.”

Văn Trung cười nói.

“Bê tông? Ta chưa bao giờ nghe về thứ này, chi phí thế nào?”

Lâm Tú cũng tham gia vào cuộc.

“Cái này một trăm mét mất khoảng năm mươi tiền vàng.”

Văn Trung suy nghĩ một lúc nói.

“Năm mươi tiền vàng! Rẻ như vậy?”



Những người ở đây nghe báo giá đều cực kỳ bất ngờ, bọn hắn tuy không biết giá làm đường bình thường là bao nhiêu nhưng theo bọn hắn phán đoán một trăm mét ít nhất cũng phải một tám mươi tiền vàng.

“Ha ha đây chỉ là giá cả tạm thời, tương lai cái giá này có thể sẽ còn giảm nữa.”

Văn Trung tự hào trả lời.

Mọi người nghe vậy đều giật mình nhưng Trần Quất Lâm không nhịn được nói.

“Tổng đốc các hạ cho dù chi phí có rẻ hơn một nửa cũng không tới mức ngài tu đường ra tới tận đây đi. Ta không nhầm nơi này cách thành Vĩnh Đông cũng tới mười kilomet như vậy chỉ một con đường này đã tốn tới năm nghìn tiền vàng, đây cũng không phải con số nhỏ.”

Trần Quất Lâm nói cũng khiến những người ở đây đều gật đầu đồng ý, bọn hắn có tu đường cũng là tu đường đất, đường bằng đá cũng chỉ có trong thành mới có. Không phải bọn hắn không muốn tu đường đá ngoài thành mà là quá đắt hơn nữa cũng không đem lại lợi ích gì chỉ giống ném tiền ra ngoài.

Văn Trung thấy những người ở đây đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn mình hắn cười càng tự tin hơn nói.

“Các vị có điều không biết, đường này chúng ta đã tu hơn năm mươi kilomet, ta còn đang lên kế hoạch tu một con đường kết nối thành Vĩnh Đông với thành Vĩnh Xuân nữa.”

Mọi người ở đây nghe vậy đều trố mắt nhìn hắn giống như nhìn một tên điên vậy.

“Tổng đốc đại nhân ta có một thắc mắc ngươi có nhiều tiền như vậy sao?”

Lâm Tú khó tin hỏi.

Văn Trung lại lắc đầu trả lời.

“Đương nhiên là không, ta không có nhiều tiền như vậy.”

Mọi người nghe vậy ánh mắt đều không hiểu liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Tú lên tiếng.

“Như vậy ngài định làm thế nào. Hơn nữa làm đường như vậy thì được lợi ích gì không phải chỉ có thể bỏ tiền ra sao?”



“Ha ha không có tiền không có nghĩa không thể xây dựng, hơn nữa ai nói với các vị xây đường liền không thu được tiền rồi?”

Mọi người bên trong nghe vậy đều nhìn nhau, bọn hắn cũng không hiểu Văn Trung đang nói gì. Thấy vậy Văn Trung liền nói tiếp.

“Chúng ta không có tiền nhưng lại có những thứ khác. Ví dụ như con đường này là do Sơn Dương thương đoàn tu kiến, bọn hắn là thương đoàn chuyên về xây dựng lớn nhất phương bắc. Chúng ta bỏ ra chính là cũng cấp cho bọn hắn kỹ thuật xây dựng bằng bê tông, không chỉ vậy bọn hắn còn phải cam kết tu kiến một trăm kilomet đường theo yêu cầu của phủ tổng đốc.”

Nghe vậy Trần Quất Lâm càng không thể tin được nói.

“Chỉ là kỹ thuật xây dựng liền phải bỏ ra nhiều như vậy?”

Ngồi bên cạnh Lâm Tú lại lắc đầu không cho là đúng.

“Lâm đại nhân ngài nhầm rồi, ta cho rằng cái giá này rất rẻ. Ngài phải biết mỗi năm nước ta cần tu sửa cũng như xây dựng rất nhiều công trình, thương đoàn Sơn Dương có thể cắt giảm chi phí xuống một nửa như vậy còn ai có thể cạnh tranh được bọn hắn. Khỏi phải nói ta đoán rằng trong vòng một năm bọn hắn có thể thu hồi vốn.”

Trần Quất Lâm nghe vậy cũng biết mình lỡ lời, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên nhưng ông ta lại không muốn nhận thua liền tiếp tục hỏi.

“Như vậy tu kiến một trăm kilomet đường cũng là con số không nhỏ, thương đoàn của bọn hắn giàu như vậy sao?”

“Đương nhiên là không, kỳ thực hiện tại thương thương đoàn Sơn Dương mới chỉ tu kiến không tới mười kilomet đường theo yêu cầu của phủ tổng đốc.”

“Không phải có năm mươi kilomet sao?”

“Lâm tiên sinh nhầm rồi, số còn lại là các thương đoàn khác đặt hàng Sơn Dương làm, phủ tổng đốc chỉ chịu trách nhiệm giá·m s·át việc này.”

Văn Trung trả lời.

Câu trả lời của hắn khiến những người ở đây bất ngờ Trần Quất Lâm không nhịn được nói.

“Không thể nào, đám thương nhân đó không phải chỉ nhìn vào tiền sao? Bọn hắn vậy mà chịu bỏ tiền ra xây đường, thật kỳ lạ. Tổng đốc đại nhân xây đường có thể có tiền sao?”



Những người ở đây đều không hiểu tại sao đám thương nhân trong mắt chỉ có tiền kia lại chịu vứt tiền ra ngoài cửa, bọn hắn thực sự không hiểu làm đường thì có thể lấy được lợi ích gì.

Văn Trung nhìn những người này trong ánh mắt cố gắng che dấu sự khinh thường, mặc dù hắn che dấu rất khá nhưng đám người ngồi trong này đều là nhân tinh làm sao không nhìn ra thái độ khác lạ trong mắt Văn Trung cơ chứ. Mặc dù bọn hắn không lên tiếng nhưng ai cũng nhíu mày, bọn hắn chờ Văn Trung cho ra một câu trả lời thỏa đáng nếu không cũng đừng trách bọn hắn.

Văn Trung có lẽ cũng nhận ra không khí kỳ lạ trong xe ngựa bèn lên tiếng.

“Xây đường quả thật không có tiền thu vào trực tiếp, nhưng lợi ích nó mang lại khiến những thương đoàn kia không thể không bỏ vốn ra tu đường.”

Đúng lúc này phía bên phải xe ngựa từ một đường rẽ có một xa ngựa chở hàng tiền vào, Văn Trung chỉ về phía xe ngựa kia nói.

“Nói ví dụ con đường này dẫn tới một khu mỏ đá lửa. Trước kia nếu không có con đường này khu mỏ chỉ có thể bán ra bốn mươi tấn đá lửa mỗi ngày, nhưng có con đường này mỗi ngày bọn hắn có thể bán ra tới tám mươi tấn, thậm chí bọn hắn có còn đang dự định mở rộng khai thác. Bán nhiều hơn có nghĩa thu được nhiều tiền hơn, mặc dù trong thời gian ngắn không thể thu hồi vốn nhưng về lâu dài lợi ích sẽ cực lớn. Huống chi chỉ riêng trên con đường này cũng không phải chỉ có mỏ đá lửa, nó còn có thể dùng để vận chuyển những loại hàng hóa khác nữa.”

Văn Trung sau đó lại nhìn sang Lâm Tú nói.

“Lâm Tú tiên sinh, ta nghe nói lãnh địa của hầu tước, cùng khu vực xung quanh có một loại quả gọi là vải ăn rất ngon được rất nhiều người ưa thích nhưng bởi vì đường xá không thuận khả năng vận chuyển hạn chế chỉ có thể bán đi các khu vực xung quanh, có những lúc vải nhiều tới nỗi không ai thèm mua phải để thối trên cây. Ngài thử nghĩ xem nếu có những con đường như thế này quả vải sẽ có thể đi xa tới đâu, không chỉ quả vải các loại tài nguyên khác cũng có thể được vận chuyện qua những con đường này.”

Mọi người nghe vậy bắt đầu lâm vào trầm tư, cảm giác phẫn nộ đã bị những lời vừa rồi thổi bay không còn chút gì, bọn hắn đều đang suy nghĩ những lời Văn Trung nói.

Văn Trung thấy vậy liền rèn sắt khi còn nóng nói.

“Các vị ngồi ở đây trong lãnh địa của mỗi người đều có mặt hàng riêng nhưng vì đường cái không thuận không thể bán ra ngoài. Hoặc bởi vì không thể vận chuyển đủ nhiều ra ngoài bán cũng không thể tăng sản lượng, rất nhiều thứ các vị kỳ thứ có thể tăng sản lượng khai thác lên cao nhưng vì không thể vận chuyện ra bên ngoài bán trong khi khu vực xung quanh lại không tiêu hóa được, các vị chỉ có thể khải thác một cách hạn chế. Trong khi đó lãnh địa của mọi người đều có nhu cầu một số mặt hàng, nhưng cũng lại bởi vì đường cái không thuận khiến những hàng hóa này không thể chuyển tới như vậy không đáng tiếc sao?”

Dừng một chút Văn Trung lại nói tiếp.

“Làm đường có thể không không thu hồi vốn ngay nhưng nó sẽ giúp các vị phát triển lãnh địa làm cho lãnh địa giàu lên, đến lúc đó lợi ích từ những ngành nghề khác mang lại cũng quá đủ để bù đắp cho chi phí làm đường.”

“Tổng đốc tiên sinh, ngài nói nhiều như vậy không phải muốn chúng ta thuê người của ngài sao?”

Lâm Tú nói.

“Ha ha đúng vậy, ta đang cố thuyết phục các vị thuê Sơn Dương thương đoàn. Sơn Dương thương đoàn là một phần của thành Vĩnh Đông bọn hắn có lời đương nhiên phải nộp thuế cho chúng ta, bọn hắn lời càng nhiều chúng ta càng thu được nhiều thuế. Nhưng Lâm Tú đại nhân ngài có thể phủ nhận lợi ích từ việc này sao? Đừng nói với ta chỉ cần nông nghiệp để người dân đủ nó là được. Có năm bội thu quá nhiều nhưng vì đường cái không thuận, không thể bán ra ngoài liền chỉ có thể để mốc meo trong kho, nhưng có năm mất mùa cũng bởi vì đường cái không thuận khiến việc mua lương thực thậm chí nhận lương thực cứu trợ cũng khó khăn, cuối cùng khi người dân trong lãnh địa c·hết bớt n·ạn đ·ói mới kết thúc, có người thảm hơn thì bị loạn dân đ·ánh c·hết. Có đường rồi các vị có thể bán đi xa hơn cho những nơi đang cần lương thực, cũng có thể dễ dàng vận chuyển lương thực trở về khi lãnh địa của mình mất mùa không phải sao?”

Văn Trung thao thao bất tuyệt, hắn giống như một nhân viên tiêu thụ đang chào hàng cho khách vậy không tiếc nước miếng của mình.