Chương 315: Hận!
Cũng vào lúc đó một trận công thành diễn ra tại pháo đài Sơn Thạch.
Long lại lựa chọn cửa phía nam cửa tử thần của thành Sơn Thạch để tiến hành công thành.
Ma pháp phòng thủ của pháo đài đang bị đạn pháo bắn phá, cũng giống như những trận đánh khác quân phòng thủ gần như không thể phản công chỉ có thể im lặng chịu đựng đạn pháo bắn phá.
Khác với những trận đánh trước khi ma pháp phòng thủ của Sơn Thạch có thể chống cự thời gian rất dài, lần này ma pháp phòng thủ bị hạ chỉ sau hơn một giờ đồng hồ.
Ngay sau đó quân đoàn hai tràn lên dưới sự yểm hộ của pháo cùng.
Trên tường thành pháo ma pháp cố gắng đáp trả nhưng số lượng lại chỉ có hai khẩu, hơn nữa ngay sau đó hai khẩu pháo cũng bị rút đi có lẽ để tránh tổn thất khi bị pháo binh công kích.
Không có hỏa lực nặng hỗ trợ quân đoàn hai dễ dàng tiếp cận tường thành cho dù có cung tên từ trên tường thành bắn xuống như lại không mang lại hiệu quả, dù sao tầm bắn của súng vượt trội hoàn toàn cung tên. Cung thủ nào dám lộ mặt ra tường thành liền sẽ được tận tình chăm sóc.
Rất dễ dàng thang leo đã móc lên tường thành, không có chút khó khăn nào các binh sĩ dễ dàng leo lên đầu tường cũng giống như vừa rồi bọn hắn không gặp phải bất kỳ chống cự nào. Kẻ địch đã rút khỏi tường thành, phóng mắt nhìn vẫn có thể thấy bóng lưng của kẻ địch đang rút vào thành trong.
Không chút do dự các binh sĩ tiếp tục đuổi theo, suốt quãng đường bọn hắn gần như không gặp phải bất kỳ chống cự nào cho tới lớp tường thành thứ hai bọn hắn mới dừng lại.
Bóng dáng của kẻ địch vẫn xuất hiện trên lớp tường thành thứ hai không có hỏa lực nặng hỗ trợ, không có chi viện phía sau quan quân của quân đoàn hai không dám xua quân công thành.
Bọn hắn chỉ đành rút lại kéo dài khoảng cách tránh để bị kẻ địch phản công thiết lập phòng ngự đề phòng Gray phản công.
Trong khi chờ quân chủ lực vào thành bọn hắn cũng tiến hành càn quét khu vực sau lớp thường thành thứ nhất đảm bảo không có bất kỳ kẻ địch nào ẩn nấp bên cạnh mình.
Rất kỳ lạ một tòa pháo đài như vậy nhưng lại không có bất kỳ quân địch nào tồn tại ở khu vực này, nơi này vốn dĩ được xây dựng để khiến quân t·ấn c·ông phải chịu tổn thất lớn sau khi lớp tường thành ngoài bị xuyên thủng không phải sao?
Hơn một giờ sau quân chủ lực cũng vào thành, pháo dã chiến được kéo vào trong thành nhắm ngay cồng thành nổ súng.
Không chút trúc trắc cổng thành b·ị b·ắn phá ngay sau đó quân đoàn hai tiến vào bên trong. Chỉ có một lực lượng nhỏ của Gray vẫn ở lại tiến hành chống cự, rất nhanh toàn bộ thành trong đã bị quét dọn nhưng trong thành ngoại trừ những cái xác ra cũng không có bất kỳ đồ vật nào, tìm đi tìm lại toàn bộ pháo đài đã bị dọn sạch không để lại bất kỳ điều gì.
Trong phủ thành chủ Long đang cùng các tướng lĩnh bố trí phòng thủ pháo đài một lính truyền tin chạy vào.
“Bẩm bệ hạ quân Gray cách chúng ta mười kilomet về phía tây.”
“Ừm!”
Long gật đầu tiếp tục bố trí phòng thủ, mặc dù quân Gray chỉ cách mười kilomet nhưng hắn cũng không đuổi theo, không quá cần thiết.
Cách thành Sơn Thạch mười kilomet quân Gray đang rút lui, nhưng đội hình quân Gray lại rất chỉnh tề bước chân rất đều không quá vội vàng giống như đây không phải một cuộc bại trận.
Quả thật đúng là như vậy Long có thể chiếm được Sơn Thạch dễ dàng như vậy chính là có sự phối hợp của Cơ Lâm Hào.
Hai bên đã đạt thành thỏa thuận nhưng bởi vì Cơ Lâm Hào không muốn chưa đánh đã rút quân, việc này sẽ ảnh hưởng lớn tới uy tín của hắn nên Cơ Lâm Hào lựa chọn một trận chiến hỏa mù. Làm ra một bộ không phải ông ta không muốn rút quân mà do đối thủ quá mạnh khiến ông ta không còn cách nào khác.
Long cũng rất vui vẻ hợp tác với Cơ Lâm Hào dù sao cũng không mất cái gì, ngược lại Long cũng không lo lắng Cơ Lâm Hào giở trò dù sao hắn cũng chỉ điều một lực lượng nhỏ t·ấn c·ông hắn dám giở trò bên ngoài còn có chủ lực sẵn sàng.
Long mặc dù không muốn đánh nhau với Cơ Lâm Hào nhưng nếu tránh được chiến đấu vậy thì tận lực né tránh, hạn chế tổn thất không cần thiết cũng tiết kiệm thời gian cũng nguồn lực. Dù sao ở phía nam cũng còn một trận chiến Long cũng muốn kết thúc cuộc chiến này nhanh nhất có thể như vậy cũng giúp An hầu tước có nhiều con bài hơn để đàm phán.
Cho dù không nói chuyện với đám người Thái Nguyệt nhưng Long cũng biết bọn người kia chắc chắn đang dùng cái này để ép giá An hầu tước.
Dù sao bất lợi đang nằm ở phía Nam Tinh kéo dài cuộc chiến càng lâu áp lực hậu cần càng lớn, tiêu hao sẽ càng lớn. Để phục vụ cho cuộc chiến này Long đã phải lâm thời tuyển hai mươi hai nghìn dân phu vận chuyển, đây chỉ là phục vụ cho quân đoàn hai nếu là q·uân đ·ội của các quý tộc nữa con số này sẽ càng kinh khủng.
Nói là tuyển cũng không phải, chính xác hơn là bắt, may mắn xung quanh thành Kim Lăng vẫn còn an trí rất nhiều nạn dân vì thế Long liền trực tiếp vơ vét toàn bộ đàn ông xung quanh cộng thêm khu vực phía bắc may mắn tìm được từng đấy người.
Nghe hai mươi hai nghìn phục vụ cho mười nghìn hầu hết mọi người đều cảm thấy vô lý. Nhưng không đây mới là bình thường.
Thời đại này khi mà cơ giới còn chưa phổ biến vận chuyện đều dựa vào sức người.
Sức người thì có thể vận chuyện được bao nhiêu, còn chưa kể c·hiến t·ranh v·ũ k·hí nóng ngoại trừ vận chuyện súng đạn còn phải vận chuyện lương thực thuốc men quần áo. Chỉ riêng trọng lượng của đạn dược thôi đã là một con số kinh khủng rồi, tính toán ít nhất trọng lượng vận chuyển cũng phải gấp ba là ít.
Nếu Long nhớ không lầm ở thế giới cũ anh bạn phía bắc chính xác là quân Nguyên có chế độ một binh năm phu, nghĩa là một binh lính thì có năm phu phục vụ.
Long đương nhiên không thể chơi như vậy hai mươi hai nghìn đã là con số lớn nhất hắn có thể vơ vét tới, nhiều hơn nữa cũng không có mà cho dù nhiều hơn hắn cũng không nuôi nổi.
Đừng quên đám người này còn phải ăn, nuôi từng đấy người đây không phải con số nhỏ cho dù khẩu phần của bọn hắn không bằng binh lính bình thường nhưng ít nhất cũng phải cho bọn hắn có sức để vận chuyện đi.
Hơn nữa còn vào mùa gieo hạt như vậy cũng đồng nghĩa với việc vụ mùa lần này sản lượng lương thực vốn đã không cao vì c·hiến t·ranh lại càng giảm sút.
Nói thật nội bộ vương quốc chính vì những chuyện này đã vô cùng căng thẳng, nếu không phải những chính sách trước của hắn trấn an người dân có khi đã loạn. Long thực sự không muốn kéo dài cuộc chiến này nữa.
Hắn hiện tại nhu cầu cần ổn định, càng ổn định càng tốt, lần này xem như Long đã học được một bài học nhớ đời.
Đây không phải Trái Đất, không có những quy tắc ngoại giao rườm rà như ở Trái Đất người ta đánh ngươi cũng không cần phải tuyên bố. Chỉ cần nhìn thấy cơ hội đối phương sẽ không ngại xé xác ngươi ra, cũng không có cái gì Liên Hợp quốc hay chính nghĩa để hạn chế những quốc gia này giữa các quốc gia chỉ có lợi ích không có quy tắc nào đáng nói cả.
Ở lại Sơn Thạch một đêm ngày hôm sau Long liền lên đường về Kim Lăng, nơi này không cần hắn phải trấn giữ nữa chuyện còn lại ở đây hắn giao cho Hoàng Thông tên này hiện tại từ đại tá được thăng lên thiếu tướng tiếp nhận quyền chỉ huy của quân đoàn hai. Còn Dương Hoài Nam hiện chỉ được giao cho một trung đoàn.
Cũng vào đêm hôm đó quân doanh Gray doanh trướng chủ tướng, bên ngoài doanh trướng rất im ắng, chỉ có các hộ vệ mặt lạnh đứng canh gác xung quanh.
Khác với sự im ắng của bên ngoài nếu tiến vào doanh trướng lại vang lên những tiếng hét đau đớn của phụ nữ, cùng tiếng cười ngả ngớn điên cuồng của đàn ông.
Trong doanh trướng lúc này có không ít người có cả Cơ Lâm Hào và các tướng lĩnh dưới trướng, trên khuôn mặt của bọn hắn lúc này mỗi người đều có biểu cảm cực kỳ giữ tợn.
Giữa đám nam nhân này lại có khôn ít nữ nhân thân thể t·rần t·ruồng trên người các nàng đều có những v·ết m·áu đọng bầm tím trong đó một cơ thể yêu kiều nhỏ nhắn bị kẹp chặt, chính là Lý Hồng Ngọc nàng toàn thân t·rần t·ruồng đang bị một đám nam nhân kẹp vào giữa cơ thể của bọn hắn vận động vang lên những âm thanh khiến người đỏ mặt.
Chỉ cần nhìn lướt qua trên cơ thể vốn hoàn mỹ của nàng kia vậy mà lại xuất hiện những v·ết m·áu tụ bầm tím, bên trên miệng còn dính lấy v·ết m·áu, hiển nhiên nàng đã trải qua những chuyện khủng kh·iếp.
Rút quân thành công không có nghĩa Cơ Lâm Hào vui vẻ, ngược lại trong lòng hắn có một cỗ nộ khí cần được phát tiết và nữ nhân là một lựa chọn phù hợp Lý Hồng Ngọc cũng là một trong số đó, tiện tay cùng với đám thuộc hạ cũng đang nhịn một cỗ nộ khí của mình một chỗ thành ra xảy ra chuyện như hiện tại.
Lý Hồng Ngọc không thể làm gì, nàng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối chỉ có thể mặc cho đám súc sinh này x·âm p·hạm trong lòng nàng tràn đầy nỗi hận với Long càng lớn hơn.
Đau đớn trên cơ thể, đau đớn trong tâm hồn tất cả đều dồn nén vào mối hận với Long.
Hận! Nàng hận kẻ đã lừa dối nàng, hận kẻ đã phá hủy cuộc sống của nàng, hận kẻ đã khiến nàng rơi vào tình cảnh hôm nay.
Nàng sẽ sống, sống để chính tay nàng lột da hắn, sống để chính tay nàng phá hủy mọi thứ của hắn!