Chương 314: Đế quốc và súng.
Thành Đại An là thủ đô của Đế quốc, cũng là một trong hai tòa thành lớn nhất, phồn hoa nhất đại lục.
Trên đại lục này cũng chỉ có Thánh thành mới có thể so sánh với thành Đại An.
Mỗi ngày tòa thành phồn hoa này đón chào vô số dòng người ra vào, vô số người từ tứ phương tới đây làm ăn buôn bán.
Tại nơi này ngay cả thú nhân chủng tộc rất ít được nhìn thấy ở Nam Tinh cũng có thể dễ dàng được nhìn thấy ở đây, cho dù Đế quốc và thú nhân tộc vừa mới trải qua một cuộc chiến thì cũng không ngăn được việc thương nhân của thú nhân tộc xuất hiện ở đây, còn chưa kể những thú nhân đã định cư ở Đế quốc nữa.
Nơi này chính là niềm tự hào của Đế quốc, cũng là biểu tưởng cho sự phồn hoa của Đế quốc.
Để bảo vệ cho sự phồn hoa này đội quân tinh nhuệ nhất Đế quốc cấm vệ quân cũng đóng quân ngay bên ngoài thành chỉ cách không tới năm kilomet.
Đoàng đoàng!
Ngay vào lúc này trong doanh trại của cấm vệ quân vang lên những tiếng súng. Binh lính trong doanh trại nghe t·iếng n·ổ đều ngẩng đầu nhìn về hướng diễn võ trường nơi t·iếng n·ổ phát ra, nhưng khi nhìn thấy xung quanh đều đang bị canh chừng cẩn mật bọn hắn liền bỏ đi ý nghĩ tò mò trong đầu mình.
Trong diễn võ trường thống lĩnh cấm vệ quân Đế quốc Phùng Ngọc Cương đang ở đây.
Phùng Ngọc Cương là một cao cấp siêu phàm giả năm nay đã hai trăm tuổi nhưng bề ngoài của hắn lại như bốn mươi, nhìn qua rất thành thục ổn trọng. Cùng với hắn còn có các tướng lĩnh khác của cấm vệ quân nhưng nếu chú ý liền thấy được Thẩm Dương cũng ở trong này.
Thẩm Dương chỉ là một đội trưởng trăm người chức vị của hắn còn chưa đủ tư cách đứng đây cùng thống lĩnh cấm vệ quân và các tướng lĩnh khác.
Nhưng hôm nay hắn lại có mặt ở đây, lý do kỳ thực rất đơn giản chính là khẩu AK trên tay Phùng Ngọc Cương lúc này. Không chỉ AK ngay cả GM94, MK14, RPK và cả QL-2 cũng có mặt ở đây.
Gần như tất cả v·ũ k·hí cá nhân của q·uân đ·ội Nam Tinh đều xuất hiện, có lẽ chỉ còn hỏa thần là không có mặt.
Đây chính là thành quả của Thẩm Dương, hắn đã phải chịu không ít thiệt hại mới thu về những v·ũ k·hí này. Sau khi bại trận hắn không tiếp tục ở lại Thái Nguyệt mà lên đường về thẳng Đế quốc mang theo những v·ũ k·hí thu giữ được trở về.
Một phần vì cảm thấy thứ v·ũ k·hí này thực sự quá vượt trội, nhưng cũng một phần vì sợ bị trách tội vì tổn thất lớn nên hắn cần một lý do phù hợp cho thất bại của mình.
Còn gì phù hợp hơn lý do từ những v·ũ k·hí này, hơn nữa cũng chính xác những v·ũ k·hí này là nguyên nhân cho tổn thất lớn của hắn.
Sau thời gian cố gắng vận động cuối cùng Thẩm Dương cũng đưa những v·ũ k·hí này tới tay thống lĩnh đại nhân, buổi thử nghiệm ngày hôm nay chính là thành quả từ những cố gắng của hắn.
Đặt xuống khẩu Ak trên tay Phùng Ngọc Cương cầm khẩu QL-2 trước mặt lên, hắn đưa mắt quan sát QL-2 một vòng phát hiện cấu trúc của QL-2 cũng không khác AK là bao nhiêu chỉ nhiều hơn vài ma văn.
Bom!
Phùng Ngọc Cương không chút khó khăn thành công thao tác QL-2 một vủ nổ xuất hiện phá hủy tấm gỗ phía trước.
Quan sát v·ụ n·ổ Phùng Ngọc Cương nhíu mày nhìn sang Thẩm Dương hỏi.
“Vụ nổ này cũng không quá lớn, làm sao có thể phá hủy ma pháp phòng thủ?”
Trong mắt của Phùng Ngọc Cương v·ụ n·ổ vừa rồi thực sự chỉ ngang với một ma pháp hỏa cầu thông thường, như vậy làm sao có thể phá hủy ma pháp phòng thủ. Trong lòng hắn không khỏi nghi ngờ những lời của Thẩm Dương, nghĩ hắn thổi phồng sức mạnh của v·ũ k·hí để biện hộ cho thất bại của mình.
Thẩm Dương ở bên cạnh nghe vậy vội vã trả lời.
“Bẩm tướng quân thuộc hạ cũng không rõ tại sao. Nhưng thuộc hạ có thể bảo chứng với ngài đây là sự thật, người của ta đã dùng tính mạng để xác nhận chuyện này. Tướng quân ngài xem những v·ũ k·hí khác uy lực đều rất mạnh, không thể dựa vào bề ngoài để phán đoán sức mạnh của v·ũ k·hí.”
Thấy Thẩm Dương như vậy Phùng Ngọc Cương mặc dù có nghi ngờ nhưng hắn cũng muốn thử nghiệm một chút, liền ra lệnh cho người chuẩn bị bia bắn.
Sau đó một phạm nhân bị dây xích quấn toàn thân được đưa tới thay thế vị trí của bia tập bắn. Không sai bia tập bắn lần này là người, hơn nữa còn không phải người bình thường mà là siêu phàm giả.
Vậy mà đưa siêu phàm giả ra làm bia tập bắn, cũng chỉ có Đế quốc mới làm như vậy. Đương nhiên không phải tự nhiên siêu phàm giả bị đưa ra làm bia tập bắn người này là phạm tội nên mới b·ị b·ắt, vốn dĩ kết cục của hắn là c·ái c·hết nhưng ai ngờ được cấm quân lại tới mang hắn đi, thống lĩnh cấm quân còn hứa hẹn chỉ cần hắn sống sót qua lần này toàn bộ tội lỗi đều bị xóa bỏ.
Mặc dù không quá tin tưởng những lời của Phùng Ngọc Cương nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội sống sót hắn đương nhiên sẽ bắt lấy cây cỏ cứu mạng này.
Bị cố định trên cột trụ siêu phàm giả toàn lực tập trung vào ma pháp phòng thủ, khác với những hành động trên chiến trường người này có thể hoàn toàn tập trung vào phòng thủ.
Nhắm chuẩn mục tiêu trước mặt Phùng Ngọc Cương kích hoạt ma pháp ngón tay đặt lên cò súng đè xuống.
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang lên, gần như ngay lập tức một v·ụ n·ổ xuất hiện trước mặt phạm nhân, Phùng Ngọc Cương cũng là siêu phàm giả hắn cảm giác được ma pháp phòng thủ của đối phương biến mất sau v·ụ n·ổ.
Sau khi làn khói bị phai đi Phùng Ngọc Cương thấy được ngay bên cạnh lồng ngực của phạm nhân có một lỗ thủng, da thịt xung quanh lỗ thủng đã cháy đen.
Một binh lính tiến lên kiểm tra tình trạng của phạm nhân, sau khi đưa tay lên mũi rồi lên cổ kiểm tra người lính này lắc đầu sau đó ra hiệu cho những người khác tiến lên kéo phạm nhân rời đi.
Phùng Ngọc Cương nhìn khẩu QL-2 trên tay mình rồi lại nhìn xác phạm nhân bị lôi đi sau đó nhìn sang Thẩm Dương bên cạnh hỏi.
“Ngươi nói thứ này mỗi người lính Gray có thể trang bị?”
Thẩm Dương nghe vậy vội vã bổ cứu nói.
“Tướng quân nhầm rồi thứ v·ũ k·hí trên tay ngài chỉ được trang bị cho quân đoàn ma pháp, mỗi người lính đều được trang bị là những thứ này.”
Hắn nói xong chỉ về đống v·ũ k·hí bày ra trên bàn nói.
Phùng Ngọc Cương nghe vậy trong lòng hạ xuống, cũng đúng thứ v·ũ k·hí này uy lực như vậy không lý nào lại trang bị cho phàm nhân.
Đặt khẩu QL-2 trên tay xuống Phùng Ngọc Cương bắt đầu thử nghiệm những loại v·ũ k·hí khác.
Thử nghiệm xong biểu cảm trên mặt Phùng Ngọc Cương đã trở nên nặng nề.
“Thông báo một tiếng ta muốn cầu kiến bệ hạ, gọi luôn đám vô dụng của học viện ma pháp tới.”
Phùng Ngọc cương quyết đoán ra lệnh, rồi hắn nhìn về phía Thẩm Dương nói.
“Kể cho ta về trận chiến đấy, càng chi tiết càng tốt.”
Thẩm Dương thấy vậy biết lần này mình có khẳ năng cao sẽ thoát tội, hơn nữa còn có thể lập được công lớn. Hắn vội vã kể lại toàn bộ trải nghiệm của mình về trận chiến kia cố gắng không bỏ sót bất kỳ nội dung nào.
Đế quốc nhiều năm c·hiến t·ranh với cả thú nhân vào thánh quốc vì thế q·uân đ·ội Đế quốc rất thiện chiến đương nhiên các tướng lĩnh của không phải bao cỏ, Phùng Ngọc Cương có thể dễ dàng nhận ra những thứ v·ũ k·hí trước mặt này có thể thay đổi chiến trường. Nếu Đế quốc không nghiêm túc đối đãi rất có thể sẽ chậm chân hơn những nước khác.
Hơn một giờ sau Phùng Ngọc Cương và Thẩm Dương đều xuất hiện diễn võ trường của hoàng cung.
Hoàng đế của Đế quốc Phùng Hướng Vinh còn khá trẻ chỉ mới hai chín tuổi, nhưng đừng nghĩ hắn hai chín tuổi liền khinh thường, tính cả năm nay hoàng đế đã lên ngôi mười năm. Dưới sự trị vì của hắn quyền lực của hoàng gia ngày càng được mở rộng, Đế quốc càng ngày càng phồn vinh.
Nhìn qua vị hoàng đế này mới hai chín tuổi nhưng trên mặt lại đã có dấu vết năm tháng để lại, trên đầu cũng đã có lấm tấm tóc bạc, cả người hắn lại phát ra một sự uy nghiêm không thể x·âm p·hạm.
Lúc này hoàng đế ngồi xuống bên cạnh đống v·ũ k·hí đặt dưới sàn, hắn cầm lên khẩu RPK quan sát một vòng. Bên cạnh hắn Thẩm Dương đang giới thiệu cặn kẽ về v·ũ k·hí mà hắn biết cũng như kể lại những trải nghiệm trong trận chiến tại Sóc Lâm.
Xem xét một vòng hoàng đế nhìn sang lão già bên cạnh, người này là công tượng số một Đế quốc hơn nữa ông ta còn là siêu phàm giả cao cấp cực kỳ mạnh mẽ. Lão già này cũng đang quan sát khẩu GM94 trên tay muốn tháo ra xem xét nhưng loay hoay mãi vẫn không được.
“Tại Nam Tinh mỗi người lính đều trang bị v·ũ k·hí này, ngươi thấy thế nào chúng ta có thể làm được?”
Hoàng đế hỏi.
Lão già đặt khẩu GM94 trên tay xuống nói.
“Bệ hạ thần không chắc có làm được hay không, có lễ nên để thần nghiên cứu một thời gian.”
Lão già lúc nghe được mỗi người lính đều được trang bị những v·ũ k·hí này trong lòng là không tin, nhưng sau đó ông ta cũng phải nhận ra sự thật rằng chuyện này quá khó để bịa đặt chỉ cần cử người tới Nam Tinh điều tra một chút liền được.
“Ừm! Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với vua của Nam Tinh một chút. Tên kia tên gì nhỉ?”
Hoàng đế nghe vậy gật đầu nói, khi nhắc tới Long hắn mới nhớ ra mình không biết tên của Long.
“Ngô Chấn Long thưa bệ hạ!”
Một bên Thẩm Dương trả lời.