Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 313: Đàm phán.




Chương 313: Đàm phán.

Đột đột đột!

Rống rống!

Vút v·út v·út.

Tiếng súng, tiếng gầm của rồng, tiếng mũi tên xé gió bay khắp chiến trường.

Cuối cùng quân đoàn hai cũng đuổi kịp quân Gray nhưng đối phương lại không chịu chiến đấu dã chiến với hắn, đối phương vậy mà để lại năm nghìn quân đoạn hậu sau đó liền tiếp tục tiến về Sơn Thạch.

Năm nghìn quân đoạn hậu với một đội quân hai lăm nghìn người là một con số không nhỏ, hơn nữa đối phương không cố gắng xây dựng phòng thủ chắn đường hắn mà phân tán vào hai bên cánh rừng quấy rầy.

Với năm nghìn quân bá·m s·át cho dù Long muốn cũng phải tốn không ít thời gian để quét dọn toàn bộ đội quân này, còn chưa kể đối phương còn phân tán xung quanh rõ ràng không muốn bị hắn một mẻ hốt gọn.

Long không thể không bỏ qua đội quân này nếu không tổn thất của hắn sẽ vô cũng lớn, hiện tại một cuộc càn quét lấy trung tâm là đường chính đang tiến hành mở rộng ra xung quanh.

Trong rừng núi hai bên đường những trận chiến với quy mô nhỏ không tới mười người đang diễn ra, lan tràn ra khu vực trung tâm.

Với ưu thế v·ũ k·hí của mình quân đoàn hai đã thành công đẩy lui đối phương vào sâu trong rừng, một cuộc càn quét đang diễn ra trên khắp khu vực. Hiện tại Long đã không cần phải vội vã đuổi theo quân địch nữa, cho dù hắn có nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp đối phương trước khi đối phương tới được Sơn Thạch.

Vì thế hiện tại Long chuyển sang mục tiêu khác, tiến hành càn quét tiêu diệt số quân đoạn hậu của kẻ địch. Với năm nghìn quân tổn thất này Gray đã mất ít nhất mười nghìn quân trong suốt cuộc chiến.

Ba mươi lăm nghìn quân mất mười nghìn, nếu chỉ dựa vào con số thì đây là tổn thất có thể chấp nhận. Nhưng đây là con người là binh lính tổn thất mười nghìn quân đã là gần một phần ba quân số, đây đã là con số cực kỳ khủng kh·iếp.



Nếu trong một trận chiến tổn thất tới mức này không nghi ngờ chút nào đội quân đó đã tới biên giới tan vỡ, nhưng đây là một cuộc chiến với những trận chiến riêng lẻ khiến cho tổn thất này có thể qua được ánh mắt của các binh lính.

Nhưng Long đoán rằng lòng quân Gray đã bắt đầu giao động, dù sao c·hết nhiều như vậy không có lý do lính Gray không nhận ra. Chỉ cần sáng dậy lại thấy thiếu đi vài khuôn mặt kết hợp với việc bại trận liên tục nếu lòng quân không giao động đó mới là chuyện lạ, cho dù là q·uân đ·ội hiện đại cũng không được chứ đừng nói tới một đội quân thời trung cổ như vậy.

Hơn nữa nội bộ của Gray cũng giống như nội bộ các vương quốc ở thời đại này đấu tranh vô cùng kịch liệt, nếu tổn thất quá nhiều q·uân đ·ội cũng sẽ khiến quyền lực của các quý tộc phía đông Gray bị suy yếu.

Nếu hy sinh từng này quân bọn hắn có thể chiến thắng thì không sao nhưng tình hình lúc này muốn chiến thắng rõ ràng không hề đơn giản, nếu không muốn nói là mơ tưởng.

….

Qua hai ngày Trịnh Phàm cùng với ba hộ vệ xuất hiện dưới chân tường thành Sơn Thạch.

Cổng thành nam luôn là ác mộng của các đội quân muốn công thành Sơn Thạch, nhưng đáng tiếc cổng thành nam không hướng về kẻ địch của nó mà lại hướng về phía quân mình vì thế trong suốt lịch sử của mình mỗi lần thành Sơn Thạch thất thủ muốn chiếm lại tòa pháo đài này chỉ có thể lựa chọn thành đông cùng thành bắc.

Bất kỳ ai được phân phối nhiệm vụ công thành nam liền chắc chắn bị người cô lập chèn ép.

Chính vì thế hiện tại quân của Long nếu muốn công thành Sơn Thạch hắn sẽ không lựa chọn thành nam để t·ấn c·ông, cho dù hắn có ưu thế về hỏa lực cũng vậy.

Có điều Long cũng không có hứng thú với việc công thành Sơn Thạch vì thế ngày hôm nay Trịnh Phàm xuất hiện ở đây, muốn thuyết phục quân Gray rút quân.

Tiến vào phủ thành chủ Cơ Lâm Hào đã chờ sẵn ở đây, Trịnh Phàm đặt tay lên ngực chào.



“Tham kiến tướng quân.”

Là sứ giả của vương quốc cho dù tước vị của Trịnh Phàm có là Nam tước đi chăng nữa thì vị trí của hắn cũng ngang tầm với các quan viên cao nhất của một vương quốc vì thế hắn không cần phải hành lễ với bất kỳ ai cho dù người trước mặt hắn có là công tước, đương nhiên Cơ Lâm Hào không phải công tước, ông ta chỉ là chú của công tước.

“Trịnh Phàm tướng quân, mời ngồi. Nghe danh nhiều năm hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt ha ha.”

Cơ Lâm Hào cười chào đón, đúng là ông ta nghe danh Trịnh Phàm nhiều năm nhưng không phải cái gì ấn tượng tốt dù sao cũng là kẻ thù của nhau hận không thể g·iết c·hết đối phương còn không được.

Trịnh Phàm cảm ơn Cơ Lâm Hào rồi ngồi xuống một bên.

“Không biết Trịnh Phàm tướng quân tới nay này của ta có việc gì?”

Cơ Lâm Hào nói, ông ta nhấn mạnh hai chữ ‘của ta’ như muốn nói nơi này hiện tại chính là của hắn.

Trịnh Phàm cũng nghe ra được ẩn ý trong lời của Cơ Lâm Hào, nhưng hắn không đáp lời chuyện này. Đây là một chủ đề nhảy cảm vào lúc này nếu không cẩn thận thậm chí có thể tăng thêm xung đột cho hai bên, tốt nhất là nên để chuyện này qua một bên.

“Đại tướng quân, hôm nay ta đến đây là mang theo thành ý của bệ hạ nhà ta tới mong muốn có thể bàn bạc về việc rút quân.”

Trịnh Phàm nhẹ giọng nói.

“Rút quân? Tại sao ta phải rút quân Trịnh Phàm tướng quân chúng ta hiện đang chiếm lĩnh thành Sơn Thạch, tại sao chúng ta lại rút quân?”

Cơ Lâm Hào nghe vậy liền nói. Bên cạnh ông ta các tướng quân khác cũng lần lượt tỏ thái độ tất cả đều rất cứng rắn không cho rằng mình cần rút quân, thậm chí có vài người còn đe dọa Trịnh Phàm.

Trước tình cảnh này biểu cảm trên mặt Trịnh Phàm vẫn rất bình tĩnh không chút sợ hãi trả lời.



“Đại tướng quân ta đến đây là mang theo thành ý lớn nhất, muốn cùng ngài đạt được tiếng nói chung để cả hai cùng có lợi. Ngài không rút quân đối với chúng ta không có lợi, đối với ngài lại càng bất làm một chuyện cả hai đều không có lợi như vậy là một cử chỉ không sáng suốt mong đại tướng quân suy tính lại.”

Phó tướng của Cơ Lâm Hào ở một bên nghe vậy liền lên tiếng.

“Trịnh tướng quân pháo đài Sơn Thạch là cửa ngõ tiến vào Nam Tinh từ phía tây, ở đây chúng ta có thể dễ dàng lựa chọn ba hướng t·ấn c·ông khiến Nam Tinh rơi vào thế bị động. Ta muốn hỏi một chút đây có phải lợi ích lớn nhất chúng ta có thể đạt được không?”

Đây cũng là ý nghĩ của các tướng lĩnh ở ngồi trong này, chính xác nếu chiếm được Sơn Thạch về mặt chiến lược bọn hắn nằm ở thế chủ động so với Nam Tinh. Chỉ cần là tướng quân đều sẽ biết chuyện này, không ai muốn từ bỏ một vị trí quan trong như vậy cả.

Trịnh Phàm nhìn sang người này mỉm cười nói.

“Tướng quân nói không sai xét về mặt quân sự chiếm thành Sơn Thạch thực sự là một lợi thế lớn. Nhưng các ngài có thể giữ được tòa thành này sao?”

“Ha ha giữ được hay không các ngươi có thể thử.”

Phó tướng cười lớn nói, ánh mắt tràn đầy đe dọa.

“Đại tướng quân ta tới đây với thành ý từ bệ hạ nhà ta. Ngài hẳn phải biết tình hình hiện tại, nếu để tới lúc chúng ta chiếm lại Sơn Thạch cuối cùng ngài không cũng không có gì cả, đến lúc đó uy tín của ngài và gia tộc ngài sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng nếu ngài đạt được một thỏa thuận có lợi như vậy sẽ cứu vãn được rất nhiều thứ.”

Trịnh Phàm lại không nao núng trả lời.

Cơ Lâm Hào dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn Trịnh Phàm, trong đầu hắn suy nghĩ những lời Trịnh Phàm nói. Cũng đang đánh tự đánh giá xem liệu ông ta có năng lực bảo vệ tòa pháo đài này hay không.

Trịnh Phàm thấy Cơ Lâm Hào không lên tiếng biết ông ta đang do dự bèn rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói.

“Đại tướng quân lợi ích quân sự thì được gì, ngài cũng không thể chiếm cả Nam Tinh đi. Ta tin tưởng Thánh quốc sẽ không để điều đó xảy ra, đất đai ngài chiếm được sẽ có giới hạn rất lớn, nó khiến giá trị của Sơn Thạch đã giảm đi rất nhiều.”