Chương 311: Trao đổi.
“Ha ha nếu như vậy thì tốt, ta cũng rất ghét đám tiện nhân đó, nhân lúc c·háy n·hà đi hôi của đúng là bản chất của chúng.”
Trịnh công tước cười nói tựa như cũng nhìn không quen hành vi của Gray, nhưng sau đó ông ta lại làm như đột nhiên nhận ra điều gì.
“Không đúng! Cái này không thể nói c·háy n·hà hôi của được, có lẽ nên nói ác giả ác báo mới đúng.”
Trịnh công tước làm ra vẻ suy nghĩ rồi nói.
Nghe lời này khóe mắt An hầu tước co giật liên tục, đây là muốn nói Nam Tinh làm ác nên phải nhận lại hậu quả ư? May mắn tố chất của một quan ngoại giao giúp ông ta kiểm soát được cảm xúc của mình.
Hai bên liên tục giao phong bằng ngôn ngữ, mặc dù cả hai đều biết những lời này nhằm vào ai nhưng cả hai đều tuân thủ một quy tắc bất thành văn của giới quý tộc. Chỉ cần không nói thẳng ra thì mọi thứ đều chưa từng xuất hiện.
Hai người tiến vào phòng riêng của Trịnh công tước, hộ vệ của cả hai thay nhau canh giữ ngoài cửa không để một ai tiến vào những chuyện bọn họ sắp nói đều là bí mật không thể để ngươi biết hiển nhiên không có người thứ ba nên biết việc này.
Hai người ngồi xuống đối diện với nhau An hầu tướng lên tiếng trước
“Suốt quãng đường này ta phát hiện ngài cũng tổn thất không nhỏ!”
Trịnh công tước nghe vậy đôi lông mày nhướng lên hỏi.
“Ý ngươi là sao?”
“Binh lính canh gác của ở cổng thành đều là tân binh, bình thường cổng thành là một vị trí quan trọng không thể nào lại để tân binh đi gác được!”
An hầu tước nói.
“Làm sao ngươi biết là tân binh?”
Trịnh công tước biểu cảm không biến hóa hỏi.
“Đây là bí mật.”
Nhưng An hầu tước lại thần bí nói.
Kỳ thực có bí mật nào đâu, trước khi tới đây gián điệp của vương quốc đã điều tra về tình trạng lãnh địa của Trịnh công tước.
Mặc dù đang là mùa gieo hạt nhưng Trịnh công tước lại đang tuyển binh, không rõ ràng ông ta tuyển bao nhiêu nhưng đây cũng đủ để cho thấy q·uân đ·ội của lãnh địa đang lâm vào tình trạng thiếu thốn, hẳn tổn thất từ những cuộc chiến vừa rồi đã buộc Trịnh công tước phải gấp rút tuyển binh. Không một vị quý tốc nào muốn tuyển binh vào thời điểm gieo hạt cả.
Còn lính canh cổng là tân binh kỳ thực cũng chỉ là một chút tin tức nhỏ, An hầu tước muốn dùng tin tức này để ám chỉ rằng ta biết tình trạng hiện tại của người không cần phải làm bộ trước mặt ta.
Nhưng Trịnh công tước đâu dễ bị dắt mũi như vậy, ông ta nhanh chóng đáp lời.
“Cái này cũng không có cách nào, ta chuẩn bị điều quân chi viện cho Chiết Lâm, c·hiến t·ranh đang diễn ra đương nhiên phải tuyển thêm tân binh mới đủ để đuổi lũ c·ướp ra khỏi nhà.”
“Ha ha công tước đại nhân kỳ thực ngài hẳn cũng biết lý do ta tới đây, chúng ta nên thẳng thắng với nhau không cần phải ẩn ý như vậy.”
An hầu tước nói. Không phải ông ta không có ngôn ngữ để đáp lời Trịnh công tước nhưng những lời kia có chút quá đáng, sợ rằng nếu nói ra rồi hai bên sẽ vạch mặt không cần cái gì đàm phán.
Trịnh công tước thấy đối thủ nói như vậy cũng không tiện tiếp tục công kích, liền vào chủ đề chính.
“Ta muốn các ngươi rút quân hoàn toàn khỏi vương quốc, sau đó công khai xin lỗi cùng bồi thường thiệt hại.”
Trịnh công tước bắt đầu dùng công phu sư tử ngoạm, ông ta ra tay trước muốn áp chế đối phương mặc dù ông ta biết những yêu cầu này đối phương là không thể đáp ứng.
“Công tước đại nhân, đừng đưa ra những yêu cầu đến ngài cũng không tin như vậy? Nếu ta đáp ứng yêu cầu của ngài quốc vương nhà ta sẽ gỡ cái đầu trên cổ ta xuống.”
An hầu tước đương nhiên không thể đồng ý yêu cầu quá đáng như vậy, huống chi hiện tại Nam Tinh mới là người năm đằng chuôi, bọn hắn mới thực sự là những người chiến thắng trên chiến trường chứ không phải Thái Nguyệt.
“Ha ha chỉ cần ngươi đáp ứng ta đảm bảo sẽ có một vị trí cho ngươi ở đây, thế nào? Không phải quốc vương của các ngươi đang đả kích đám quan viên triều đại trước như các ngươi sao?”
Trịnh công tước đùa cợt nói, ông ta cũng biết Long đang tiến hành đả kích quyền lực của các quan viên từ thời lão cha hờ của hắn. Đây cũng là chuyện bình thường không có gì lạ, chỉ cần các quý tộc có thổ địa không can thiệp vào những quý tộc trên danh nghĩa phụ thuộc vào hoàng gia liền không lật nổi sóng.
“Công tước đại nhân chúng ta nên quay lại chủ đề chính. Ta đề nghị Thái Nguyệt công nhận ba tỉnh gần biên giới là lãnh thổ của Nam Tinh chúng ta, Thái Nguyệt phải công khai xin lỗi hành động xâm lược cùng với việc bồi thường thiệt hại.”
An hầu tước nói, nếu đối phương đã công phu sư tử ngoạm như vậy ông ta cũng không thể yếu thế.
Trịnh công tước lắc đầu tự tin nói.
“Các ngươi không có năng lực đó.”
“Công tước đại nhân kỳ thực chúng ta chỉ cần hai tỉnh Sóc Lâm và Chiết Lâm mọi yêu cầu khác đều có thể bỏ qua, nếu ngài thúc đẩy chuyện này thành công Nam Tinh cam kết hỗ trợ ngài trở thành quý tộc quyền lực nhất Thái Nguyệt.”
An công tước nghe vậy nhún vai không chút do dự hạ xuống yêu cầu hơn nữa còn cam kết lợi ích cho cá nhân Trịnh công tước.
Kỳ thực đây không phải một cuộc đàm phán mà là vận động hành lang, muốn Trịnh công tước người có ảnh hưởng nhất ở phương bắc cũng là người đóng vai trò lớn nhất trong cuộc chiến này hỗ trợ kết thúc cuộc chiến. Đổi lại ông ta sẽ nhận được những lợi ích khác.
“Ồ! Các ngươi có thể làm gì cho ta?”
Trịnh công tước hứng thú hỏi, ông ta không hề che dấu tham vọng của mình.
“Công tước đại nhân hẳn cũng biết hiện tại vương quốc đang có rất nhiều mặt hàng được săn đón. Bệ hạ chúng ta có ý nghĩ sẽ hợp tác với thương hội của ngài để tiêu thụ trong Thái Nguyệt, chỉ một mình ngài.”
Trịnh công tước nheo mắt lại ông ta biết nếu thật sự có thể dành được độc quyền buôn bán trên đất Thái Nguyệt lợi ích ông ta nhận được sẽ khủng kh·iếp tới mức nào.
Đó không chỉ là tiền còn là ảnh hưởng trong vương quốc, bất kỳ ai trong vương quốc muốn mua những thứ đồ đó sẽ phải tìm tới ông ta, chỉ riêng việc này thôi đã có thể khiến quyền lực của ông ta bành trướng thậm chí có thể khiêu chiến cả quyền uy của hoàng gia.
Mặc dù không thể thay thế của hoàng gia nhưng quyền lực của ông ta có đã lớn hơn cả hoàng gia rồi còn cần thay thế sao! Một đề nghị cực kỳ mê người.
“Không được các ngươi phải hạ xuống yêu cầu!”
Trịnh công tước lắc đầu nói.
“Công tước đại nhân nếu hạ xuống yêu cầu hợp tác của chúng ta cũng không thể toàn diện, chúng ta sẽ chỉ cung cấp một số mặc hàng nhất định cho ngài.”
An hầu tước nói.
Trịnh công tước nghe vậy lâm vào trầm tư, trong lòng ông ta đang đấu tranh kịch liệt nhưng cuối cùng ông ta vẫn lên tiếng nói.
“Không được hai tỉnh vẫn là quá nhiều.”
Mất đi hai tỉnh có nghĩa toàn bộ quý tộc hai tỉnh kia trở thành quý tộc không có lãnh địa, cũng tổn thất không ít lực lượng của phương bắc. Là cự đầu phương bắc nhiệm vụ của ông ta là bảo về đàn em của mình, mất nhiều đất như vậy chắc chắn sức mạnh phương bắc suy yếu, các quý tộc phương bắc sẽ rất bất mãn với ông ta.
Trịnh công tước phải thể hiện mình là một người lãnh đạo có trách nhiệm cố gắng lấy lại đất cho các quý tộc có thể không hoàn toàn nhưng cũng thể hiện ra vai trò của ông ta.
Hơn nữa mất nhiều đất như vậy quyền lực của các quý tộc phương bắc cũng giảm đi rất nhiều, cho dù ông ta có bán bao nhiêu hàng hóa ảnh hưởng có mở rộng bao nhiêu đi nữa thì phương bắc cũng là nền móng cho quyền lực của ông ta một khi nền móng bị lung lay thì mọi quyền lực đều tan biến.
An hầu tước nghe vậy vẫn không chịu hạ yêu cầu xuống, hai bên tiếp tục cò kẻ mặc cả.
Cuối biết mình không thể đạt được mục tiêu đầu tiên liền hạ yêu cầu xuống liền nói.
“Như vậy chúng ta chỉ cần Sóc Lâm, đây đã là nhượng bộ cuối cùng của chúng ta. Nhưng ta phải nói trước nếu chỉ có một Sóc Lâm hợp tác của chúng ta cũng sẽ bị hạn chế.”
Chỉ lấy Sóc Lâm đã là nhương bộ cuối cùng, nếu không lấy được Sóc Lâm coi như cuộc chiến này đã thất bại.
Hai bên kỳ thực đang thống nhất ý kiến với nhau, đàm phán chính thức phải chờ tới khi An hầu tước tới kinh đô của Thái Nguyệt mới bắt đầu.