Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 310: Thời gian sắp tới.




Chương 310: Thời gian sắp tới.

Tiếng súng vang lên, toàn bộ đoàn quân trở nên hỗn loạn.

Nhưng Cơ Lâm Hào phát hiện đối phương không nhằm vào lính của hắn mà là ngựa cùng xe vận chuyển.

Hầu hết các v·ụ n·ổ đều rơi vào xe chở lương, xe chở thương binh và cả các loại xe ngựa chở vật tư khác rõ ràng đối phương đang nhằm vào năng lực vận chuyển của hắn.

“Toàn quân tản ra vây quét kẻ địch.”

Cơ Lâm Hào ra lệnh.

Nhận lệnh q·uân đ·ội của hắn bắt đầu tản ra xung quanh hướng về phía hai bên rừng núi chạy đi.

Cơ Lâm Hào biết đặc điểm của súng, đối phương sẽ không chủ động lộ diện mà ẩn mình trong rừng núi bắn ra, có v·ũ k·hí tầm xa mạnh như vậy bọn hắn cần gì phải lộ diện xung kích như thông thường. Vì thế Cơ Lâm Hào muốn ngăn chặn đối phương liền phải chủ động t·ấn c·ông nếu không bọn hắn sẽ bị đối phương hao hết.

“Tướng quân có quá nguy hiểm?”

Phó tướng bên cạnh lo lắng hỏi.

“Không cần lo lắng đối phương không có nhiều quân như vậy.”

Cơ Lâm Hào tự tin trả lời. Nếu đối phương có đủ quân tới đây hoàn toàn không thể che dấu được tai mắt của hắn, nếu không đi qua Tây Xuyên liền không có con đường nào đủ lớn để một đội quân quá lớn có thể đi qua vì thế Cơ Lâm Hào rất tự tin đối phương không có nhiều quân, cùng lắm chỉ khoảng ba trăm người không thể hơn được.

Đây cũng là vấn đề của vùng núi, tất cả tuyến đường đều cố định các trận chiến đều diễn ra xung quanh các tuyến đường này rất khó để triển khai một lực lượng đủ lớn rời khỏi các tuyến đường t·ấn c·ông xung quanh.

Đăng Sơn nhìn thấy quân Gray bắt đầu tản vào hai bên rừng liền biết đối phương muốn làm gì, hắn lập tức ra lệnh cho các binh lính gần bìa rừng rút lui. Vừa rút bọn hắn vừa bắn dụ dỗ quân địch tiến vào bên trong.



Quân Gray thấy kẻ thù đang bỏ chạy giận giữ đuổi theo muốn tiêu diệt kẻ thù trước mắt, nhưng ngay khi bọn hắn vừa tiến sâu vào một chút những v·ụ n·ổ liên tục vang lên trong rừng.

Sau đó là vô số tiếng hét đau đớn của các binh sĩ truyền khắp khu rừng.

Vô số binh lính nằm la liệt trên mặt đất, phần lớn đều còn sống nhưng không người nào trên người không có máu, thảm hải hơn thậm chí đã mất tay chân hoặc khuyết thiếu một phần trên cơ thể.

Đây chính là tác phẩm của mìn định hướng, lần này bởi vì mục đích đối phó số lượng lớn quân địch nên DH10 chủ yếu mục đích là khiến đối phương mất khả năng chiến đấu. Mặc dù có không ít người bị g·iết c·hết nhưng con số này xa không bằng số người b·ị t·hương, đương nhiên cũng vì thế mà tổn thất của quân đoàn ma pháp Gray cũng không lớn.

“Nhanh cứu người!”

Cơ Lâm Hào biết chuyện bên này chỉ có thể ra lệnh dừng truy kích cứu trợ người b·ị t·hương.

Bởi vì phải cứu người b·ị t·hương Cơ Lâm Hào không còn cách nào khác phải tạm thời dừng chân tại đây, không có dựng trại hắn không dự định đóng quân ở đây lâu còn phải tiếp tục hành quân. Sau lưng còn có quân Nam Tinh, Cơ Lâm Hào rất biết đều hắn gần như không có cơ hội nếu đối đầu dã ngoại, hắn cần phải trở về thành Sơn Thạch trước khi đối phương đuổi tới.

“Tướng quân tổng cộng tám mươi hai n·gười c·hết, hai trăm mười một người b·ị t·hương.”

Phó tướng đi tới báo cáo với Cơ Lâm Hào.

Nghe vậy Cơ Lâm Hào nhíu mày, người b·ị t·hương không ít nếu mang theo bọn hắn sẽ khiến tốc độ hành quân chậm lại.

“Tướng quân chúng ta phải làm sao?”

Phó tướng hiển nhiên cũng biết tình huống hiện tại hắn lo lắng hỏi.

“Đưa bọn hắn lên xe ngựa, chúng ta ngay lập tức xuất phát.”

Cơ Lâm Hào nói.



Phó tướng nghe vậy biểu cảm rất khó coi nói.

“Tương quân làm như vậy sẽ có không ít n·gười c·hết.”

Hiện tại nhiều người vẫn đang phải cứu chữa thương thế nếu cưỡng ép hành quân bây giờ bọn hắn sẽ không được chữa trị sẽ có rất nhiều n·gười c·hết.

“Như vậy liền là số phận của bọn hắn.”

Cơ Lâm Hào quyết tuyệt nói, mang theo thương binh đã khiến tốc độ hành quân chậm lại rồi, nếu bây giờ còn tốn thêm thời gian chữa trị sợ chưa kịp tới Sơn Thạch bọn hắn sẽ bị đuổi kịp Cơ Lâm Hào không thể liều lĩnh toàn quân bị diệt.

Sau một lát đoàn quân tiếp tục lên đường, những binh lính b·ị t·hương được đưa lên xe ngựa.

Phần lớn trong số đó thậm chí còn không được băng bó máu vẫn rỉ ra từ trong những v·ết t·hương trên người.

Suốt quãng đường này tâm tình của các binh sĩ không tốt, tiếng rên rỉ đau đớn của đồng đội vang lên liên tục lại thấy được những v·ết t·hương không được băng bó kia bọn hắn thật sự lo lắng cho tương lai của chính mình.

Sau khi rút lui Đoàn Diên cùng Diệp Anh tiếp tục nhanh chóng tiến về điểm phục kích tiếp theo, nơi này không chỉ có một điểm phục kích bọn hắn lựa chọn rất nhiều vị trí phục kích.

Mặc dù với quân số của bọn hắn làm như vậy rất nguy hiểm có thể khiến đối phương đề phòng tiến hành vây quét nhưng Đoàn Diên tin tưởng hiện tại mục tiêu hàng đầu quân Gray là rút về Sơn Thạch không phải vây quét bọn hắn. Bọn hắn cũng không cần phải liều mạng tiêu hao kẻ thù chỉ cần thể kéo dài thời gian liền được.



Cùng lúc đó phủ công tước Trịnh gia, gia tộc lớn nhất phương bắc vương quốc Thái Nguyệt cũng là cự đầu phương bắc của vương quốc này một chiếc xe ngựa xuất hiện.



Xe ngựa được bảo vệ bởi một đội hộ vệ hoàng gia tiến thẳng vào phủ công tước, dừng lại trước cửa phủ công tước trong xe ngựa bước ra một lão nhân.

Lão nhân này khoác trên người một bộ trang phục sang quý mái tóc đã phai bạc khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng mỗi hành động của lão nhân lại cực kỳ dứt khoát khỏe mạnh hoàn toàn không giống với một người già.

“An hầu tước nhiều năm không gặp ngươi vẫn như vậy.”

Chờ sẵn trước cửa Trịnh công tước tiến lên đón, ông ta cũng khoác trên mình một bộ trang phục sang quý, nhìn qua vị công tước này trẻ hơn lão nhân một chút nhưng trên khuôn mặt cũng đã tràn ngập dấu vết thời gian.

Lão nhân thấy Trịnh công tước liền tiến tới nắm tay với Trịnh công tước nói.

“Đã lâu không gặp công tước đại nhân. Ngài vẫn phong độ như vậy.”

An hầu tước rất bình tĩnh thậm chí không hề thể hiện lễ nghi với Trịnh công tước cho dù tước vị của ông ta thấp hơn một cấp.

Chuyện này cũng rất bình thường, An hầu tước chính là bộ trưởng ngoại giao của Nam Tinh mặc dù tước vị của ông ta không phải công tước nhưng chức vị lại vô cùng quan trọng, đặc biệt là trong tình hình vương quốc hiện nay vai trò của ông ta càng lớn.

Ông ta không cần thiết phải hành lễ với Trịnh công tước bởi vì hiện tại ông ta đang đại diện cho Nam Tinh ngoại trừ vua của Thái Nguyệt ông ta không cần hành lễ với bất kỳ ai.

Sở dĩ An hầu tước xuất hiện ở đây là vì hai tháng sắp tới, c·hiến t·ranh cũng cần phải kết thúc vì thế An hầu tới đây để chuẩn bị cho nhiệm vụ đàm phán kết thúc cuộc chiến này, trước khi Đế quốc công khai nhũng tay vào.

Hai lão già nắm tay theo đúng lễ nghi quý tộc nhìn như hai người là bạn lâu năm mới gặp nhưng trong ánh mắt của cả hai lại tràn đầy tia lửa, rõ ràng hai người đã bắt đầu giao phong.

Hai người tách ra Trịnh công tướng tránh sang một bên đưa tay mời An công tước vào bên trong.

Hai người cùng đi vào song song bước chân với nhau, Trịnh công tước bắt đầu t·ấn c·ông trước.

“Ta nghe nói quý quốc đang bị Gray xâm lược, đã mất không ít lãnh thổ?”

An hầu tước liếc nhìn lão già bên cạnh trong lòng thầm mắng, đây là muốn ra đòn phủ đầu nhắc nhở Nam Tinh đang phải hai mặt tác chiến nếu Thái Nguyệt quyết tâm Nam Tinh liền sẽ phải chịu tổn thất lớn.

“Ha ha chỉ là lũ đạo tặc nhân lúc chủ nhân không chú ý vào trộm nhà mà thôi công tước không cần lo lắng, chúng ta đã bắt đầu phản công tin tưởng sẽ nhanh chóng đuổi lũ đạo tặc này ra.”

An hầu tước tự tin đáp lại, lời của ông ta không chút trúc trắc tựa như đây là chuyện hiển nhiên