Chương 309: Cầm chân.
Diệp Anh, Đăng Sơn cùng người của mình đã chờ ở đây một thời gian, lần này bọn hắn đến tổng cộng một trăm năm mươi người.
Một trăm ba mươi người thuộc lực lượng trinh sát đặc nhiệm của Diệp Anh, hai mươi người thuộc lực lượng đặc nhiệm ma pháp của Đăng Sơn.
Đây đã là quân số tối đa bọn hắn có thể điều động, nhiều hơn sẽ tốn nhiều thời gian hơn để triển khai cùng hậu cần rất có thể sẽ khiến đối phương phát hiện.
Rống rống!
Tiếng rồng gầm lớn vang lên, lực lượng phục kích ngước nhìn lên trời trên đó các hiệp sĩ rồng đang tiến hành chiến đấu quần vòng.
Nhưng nếu nhìn kỹ phía Nam Tinh đang tìm cách lao vào chiến đấu cắn xé trong khi đó phía Gray lại cố gắng tránh cho tình huống này phát sinh.
Kỳ thực đây là do các hiệp sĩ của Nam Tinh làm quá đáng. Bọn hắn vậy mà mang RPK trên người, không đây hẳn do Long quá đáng mới đúng không có hắn đồng ý các hiệp sĩ rồng lấy đâu ra RPK.
RPK mặc dù là súng máy nhưng cho dù có trang bị đạn xuyên giáp cũng không phá nổi giáp của rồng, nhưng hiệp sĩ lại khác bọn hắn không có năng lực phòng ngự mạnh như rồng vì thế RPK rất phù hợp cho việc này.
Nhưng không chiến quần vòng tốc độ rất cao gần như không thể bắn trúng một người ngồi trên lưng rồng vì thế muốn bắn trúng liền phải lao vào cắn xé giữ chân lũ rồng lại mới có thể dễ dàng nhắm vào hiệp sĩ trên người lũ rồng.
Chính vì hành động này giúp bọn hắn thành công tiêu diệt ba hiệp sĩ rồng của Gray. Vì thế hiện tại hiệp sĩ rồng của Nam Tinh rất thích cận thân chiến đấu trong khi đó hiệp sĩ rồng của Gray lại nỗ lực né tránh chuyện này.
Mặc dù Gray không biết bọn hắn dùng phương pháp gì thành công tiêu diệt ba hiệp sĩ rồng phía bên mình nhưng tất cả manh mối đều chỉ tới hành động cận chiến của hai bên, vì thế các hiệp sĩ Gray lựa chọn né tránh ít nhất cho đến khi biết được đối phương là chuyện gì xảy ra.
Nhưng điều đó cũng khiến việc tác chiến hiện tại cực kỳ khó khăn, bọn hắn vừa phải dây dưa với kẻ địch không cho đối phương quấy rầy q·uân đ·ội đang hành quân trên mặt đất, lại phải lo lắng né tránh đối phương lao vào mình toàn bộ quá trình bọn hắn đều phải né tránh cực kỳ bị động. Suốt quãng đời làm hiệp sĩ rồng của mình bọn hắn chưa bao giờ phải uất ức như vậy.
Một hiệp sĩ rồng Gray bị đuổi theo sát sau lưng không bỏ cuối cùng không nhịn được bạo tẩu điều khiển tọa kỵ của mình quay đầu lại trực tiếp hướng về phía kẻ địch đánh tới hắn phải g·iết tên khốn kiếp này.
“Dừng lại!”
Chỉ huy hiệp sĩ rồng Nam Tinh thấy vậy hét lớn muốn ngăn cản thuộc hạ của mình, nhưng đã muộn khoảng cách quá gần không thể né tránh.
Quả nhiên sau đó hai bên đã lao vào cắn xé, móng vuốt của hai con rồng đã đan vào nhau máu tươi chảy ra hai bên bắt đầu tìm cách một phát cắn quyết định càn khôn.
Nhưng hiệp sĩ rồng phía Nam Tinh kỳ thực áp lực thấp hơn rất nhiều, hắn chỉ cần chờ đợi hiệp sĩ rồng của đối phương lộ ra trước nòng súng là được, không có hiệp sĩ hỗ trợ rồng liền không cần lo lắng,
Quả nhiên không có chuẩn bị hiệp sĩ rồng của Gray lộ ra thân thể trước nòng súng của hiệp sĩ rồng của Nam Tinh.
Đoàng đoàng đoàng!
Sau đó chính là tiếng súng, nhưng lần này lại không thành công tiêu diệt đối phương, hiệp sĩ đã kịp ẩn dấu sau người rồng những phát đạn kết liễu không thành công đối phương nhưng máu vẫn vẩy ra trên cánh tay hiệp sĩ.
Nhìn v·ết t·hương trên tay hiệp sĩ dùng ma pháp cầm máu, nhưng sau đó hắn phát hiện làm như vậy cơn đau sẽ càng lớn đạn vẫn còn đâm vào da thịt của hắn, cầm máu chỉ khiến máu tạm thời không chảy ra bên ngoài nhưng bên trong máu vẫn tiếp tục chảy.
Hắn muốn điều khiển rồng của mình rời khỏi dây dưa của đối phương, nhưng đã lao vào nhau làm sao có thể dễ dàng rời khỏi như vậy không cận thận liền có thể bị cắn đứt đầu. Dù sao người muốn tách ra là người phải lui lại trong đối chiến một khi đã lui lại như vậy sẽ lâm vào bị động nếu đối phương không để ngươi thoát đi như vậy ngươi càng nguy hiểm.
“Giúp ta.”
Hiệp sĩ rồng hét lớn một tiếng muốn đồng đội trợ giúp.
Những người gần đó nghe vậy muốn tiến tới trợ giúp nhưng bọn hắn ngay lập tức bị ngăn chặn lại cuộc quần chiến vẫn tiếp tục.
Nhưng vẫn có người thành công tách ra dây dưa vòng ra sau lưng hiệp sĩ rồng Nam Tinh, thấy vậy h·iếp sĩ rồng Gray không còn cách nào khác phải tách ra.
Vừa tách ra một luồng long tức phun tới, hiệp sĩ rồng không kịp điều khiển tọa kỵ của mình che chắn chỉ có thể dùng ma pháp phòng thủ cường chống lấy.
Mắt thấy ma pháp phòng thủ sắp bị thiêu đốt một luồng long tức khác phun tới trên người hiệp sĩ Gray khiến hắn vội vã né tránh dừng việc t·ấn c·ông lại.
Trận chiến trên bầu trời vẫn tiếp tục hiệp sĩ rồng của Gray không liều mạng bọn hắn chỉ cần yểm hộ bộ binh rút lui là được.
Bên dưới lính canh đã phát hiện bóng dáng quân đoàn Gray.
Diệp Anh cùng Đăng Sơn đã mệnh lệnh người mình vào vị trí, trận địa cối đã được bố trí. Lần này Đăng Sơn là chỉ huy tác chiến, cho dù là Diệp Anh cũng người của hắn độc lập với Đăng Sơn cũng như vậy đều phải nghe lệnh của Đăng Sơn.
Mặc dù quân Gray đã vào tầm bắn nhưng Đăng Sơn vẫn chưa ra lệnh khai hỏa, hắn muốn kẻ địch tới gần hơn nữa.
Cưỡi trên chiến mã của mình Cơ Lâm Hào buồn bực không thôi, kết hoạch tiêu hao kéo dài thời gian của hắn thất bại hoàn toàn.
Vốn dĩ hắn muốn kéo tiêu hao với quân Nam Tinh, dù sao hiện tại Nam Tinh đang phải đối phó với hai tuyến chiến trường áp lực hẳn phải phi thường lớn chỉ cần hắn kéo dài thời gian tiêu hao đối phương khả năng cao đối phương sẽ không còn năng lực duy trì c·hiến t·ranh.
Dù sao Nam Tinh vừa trải qua n·ội c·hiến đang trong thời gian kiến thiết trở lại, nhưng lại đối ngoại c·hiến t·ranh chắc chắn gây ra không ít bất mãn trong nội bộ vương quốc. Chỉ cần hắn kéo đủ lâu hẳn Nam Tinh sẽ phải cử người đàm phán với bọn hắn.
Cơ Lâm Hào phán đoán không sai nội bộ vương quốc hiện tại đang vô cùng r·ối l·oạn có không ít kẻ bất mãn với Long. Nhưng trước kia dưới sự trấn áp máu tanh của Long bọn hắn mặc dù bất mãn cũng không dám làm ra hành động, ít nhất cho tới khi tin tức chiến bại của Long truyền về. Dù sao mặc dù lợi ích bị hao tổn nhưng Long cũng không động tới lợi ích hạch tâm của bọn hắn, muốn vì những lợi ích bên ngoài thử lại súng trong tay Long như vậy liền không sáng suốt.
Hiện tại Cơ Lâm Hào chỉ có thể sử dụng thành Sơn Thạch làm nơi phòng thủ ngăn chặn bước quân Nam Tinh, hắn đã ra lệnh cho lực lượng phía nam tiến hành c·ướp phá gây rối muốn tạo thành một cỗ nạn dân triều gây áp lực lên Nam Tinh.
Vốn dĩ hắn không muốn làm như vậy dù sao rất có thể tương lai nơi đó là lãnh địa của hắn. Đất có người mới là đất tạo ra lợi ích, đất không có người cho dù có màu mỡ như thế nào cũng chỉ là một khối đất hoang, muốn di dân sang cũng phải tốn thời gian dài có nghĩa bọn hắn sẽ phải chờ rất lâu mới thấy được lợi ích mang lại.
Nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy, phải chiến thắng cuộc chiến này rồi muốn làm gì hẵng làm. Nếu thua bất kỳ lợi ích nào bọn hắn cũng không kiếm được, thậm chí sẽ chỉ thuần túy tổn thất, dù sao chi phí duy trì quân viễn chinh bên ngoài thời gian dài như vậy cũng không phải con số nhỏ.
Đột nhiên Cơ Lâm Hào nghe thấy tiếng xé gió sau đó liên tục những v·ụ n·ổ xuất hiện suốt chiều dài hành quân của đội ngũ khiến hắn giật mình.
“Tập kích, có tập kích.”
Ngay lập tức tiếng hét lớn báo động vang lên khắp toàn quân, binh sĩ khẩn trương tiến vào đội hình chiến đấu cảnh giác quan sát hai bên.