Chương 308: Phản công.
Quan sát đội quân đang rút lui Long thở dài tiếc nuối.
Đáng tiếc đối phương lại rút lui nếu không nơi này sẽ thành mồ chôn của bọn hắn.
“Bệ hạ đuổi theo sao?”
Tiền Phong đứng bên cạnh hỏi.
“Trước mặt ngươi là bãi mìn có thể nhanh chóng triển khai quân sao?”
Long hỏi.
Hiện tại toàn quân đều được bố trí sau bãi mìn muốn triển khai quân qua bãi mìn chỉ có hai con đường ở hai bên nhưng độ rộng của của hai còn đường này không lớn điều quân qua bãi mìn xong đối phương đã đi xa.
Đến lúc đó làm sao đuổi.
Tiền Phong nghe vậy cũng biết mình suy nghĩ nhiều xấu hổ gãi đầu.
Kết thúc trận chiến Long tiến hành thống kê một lượt, nhìn báo cáo tổn thất Long lại thở dài một hơi.
Chiến tranh người khổ nhất luôn là dân thường hai bên vậy mà không tổn thất nhiều phía Gray mất hơn một nghìn quân phía Long mất hơn ba trăm người chủ yếu là q·uân đ·ội của các quý tộc. Nhưng trong trận chiến này dân thường c·hết tới bốn nghìn người.
“Bệ hạ quân địch đã rút về thành Tây Xuyên. Bọn hắn đang tăng cường phòng thủ cho Tây Xuyên.”
Diệp Anh tiến vào báo cáo.
Cơ Lâm Hào không dừng lại giữa đường mà trực tiếp rút quân về thành Tây Xuyên, sau đó hắn bắt đầu chế tạo tòa thành này thành một ổ bảo muốn để quân Nam Tinh chảy máu.
Long nghe vậy nhíu mày hỏi.
“Tăng cường phòng thủ? Bọn hắn làm gì?”
“Bọn hắn mang pháo ma pháp cùng sàng nỏ lên tường thành, còn gia cố tường thành bên ngoài.”
Long nghe vậy càng nhíu mày, đây là ý gì?
Thành Tây Xuyên là một tòa thành có năng lực phòng thủ không mạnh, tường thành cũng không cao cố gắng gia cố phòng thủ của thành này thì có ích gì. Chỉ vài ngày có thể gia cố phòng thủ bao nhiêu sao?
Long không hiểu chủ tướng của Gray đang nghĩ gì lại mất công gia cố phòng thủ của Tây Xuyên có ích gì sao?
Không lẽ không nỡ từ bỏ lãnh thổ chiếm được. Cũng đúng mất nhiều công sức như vậy cũng không thể không đánh một trận liền từ bỏ.
Long đi tới giữa phòng quan sát một lượt bản đồ, sau một lúc hắn quay sang Diệp Anh cũng Đoàn Diên đang đứng một bên ra lệnh.
“Đưa người của các ngươi tới khu vực này phục kích.”
Long chỉ vào một vị trí trên bản đồ nói.
Vị trí hắn chỉ là đường từ thành Sơn Thạch tới thành Tây Xuyên. Long ngờ rằng sau khi đánh bại quân địch tại Tây Xuyên bọn hắn sẽ rút lui về Sơn Thạch.
Long không muốn quân địch có thể thành công rút lui về Sơn Thạch như vậy hắn sẽ phải tốn thêm rất nhiều công sức cho cuộc chiến vì thế hắn muốn người của Diệp Anh tiến hành chặn đường.
Không cần tiêu diệt chỉ cần kéo dài thời gian cho truy binh phía sau đuổi tới là được.
Một số con đường xuyên núi có thể không đủ cho q·uân đ·ội đi qua nhưng một hai trăm người chắc chắn không có vấn đề. Vì kế hoạch này hắn cố ý kéo dài một chút thời gian công thành.
Hơn nữa hắn cũng cần thời gian xử lý bãi mìn phía trước, nơi này là đường lớn có rất nhiều người qua lại nếu để bãi mìn ở đây sẽ rất nguy hiểm.
Vì thế việc xử lý bãi mìn rất cần thiết, cũng tốn không ít thời gian. Dù sao bãi mìn cũng không dễ xử lý như vậy cho dù có sẵn bản đồ cũng tốn tới bốn ngày.
Vì thế sau bốn ngày Long mới lên đường tiến về thành Tây Xuyên, sau một ngày q·uân đ·ội của hắn đã có mặt dưới tường thành.
Trên tường thánh lúc này binh lính đang khẩn trương vào vị trí của mình, sàng nỏ đã nạp sẵn đạn, pháo ma pháp cũng bắt đầu tích súc năng lượng mọi thứ đang trở nên vô cùng căng thẳng.
Nếu người hiểu biết về quân sự ở đây sẽ phi thường buồn cười, mười nghìn quân công thành, hai mươi lăm nghìn quân thủ thành nói thế nào cũng khó mà tin được có phải hai bên nên đổi vị trí cho nhau.
Quân công thành ít hơn quân thủ thành điều này rất ngược đời cho dù ở thời đại nào cũng thật khó có thể tin được rất ít khi xảy ra những chuyện như vậy.
Rất nhiều tướng lĩnh Gray cũng cảm giác mặt mình không có ánh sáng chuyện này lộ đi ra không biết sẽ có bao nhiều người cười bọn hắn.
Cơ Lâm Hào lại khác hắn không hề có chút tâm lý xâu hổ nào cả, từ lúc lựa chọn dùng bình dân làm lá chắn hắn đã không còn quan tâm cái gọi là tâm lý xấu hổ.
Vũ khí của đối phương quá quỷ dị hắn không thể liều lĩnh thực hiện một trận chiến quy ước với đối phương, ít nhất phải hiểu được toàn bộ năng lực của v·ũ k·hí cùng uy lực của đối phương mới có thế chế định kế hoạch.
Rầm rầm rầm!
Lúc này những v·ụ n·ổ bắt đầu bắn phá tường thành, tường thành vốn dĩ bị hao tổn sau cuộc chiến vừa rồi vẫn còn chưa kịp tu sửa lại b·ị b·ắn phá rất dễ dàng bị phá vỡ, nhiều vị trí tường thành đã vỡ ra ngay cả đứng bình thường cũng không được.
Thấy cảnh này Cơ Lâm Hào chậc một tiếng lại bị như vậy, đối phương lợi dụng tầm bắn xa hơn bọn hắn đè bọn hắn lên đánh.
Nếu là bên công thành còn có chút chủ động nhưng hiện tại bọn hắn đang thủ thành chỉ có thể bị động b·ị đ·ánh.
“Tất cả xuống tường thành ẩn nấp.”
Cơ Lâm Hào ra lệnh, làm như vậy sẽ hạn chế được tổn thất đối phương cũng không thể liên tục nã pháo như vậy đi rồi sẽ có lúc phải ngừng, bộ binh của đối phương còn ở rất xa không cần phải lo lắng bọn hắn nhân cơ hội này leo lên tường thành.
Chỉ cần chờ bộ binh địch tiến vào khoảng cách một kilomet triển khai quân lên tường thành cũng không muộn, tới lúc đó bộ binh đối phương cũng nằm trong tầm bắn của pháo ma pháp nếu muốn đổi hắn liền đổi.
Cơ Lâm Hào không sợ pháo ma pháp b·ị đ·ánh trúng những trận chiến trước cho thấy hỏa lực của đối phương không quá chính xác cho dù muốn cũng không đánh trúng được bao nhiêu.
Nhưng Cơ Lâm Hào không biết lần trước là cối, nhưng lần này là pháo mặc dù không phải pháo 105mm nhưng cũng là pháo dã chiến hơn nữa còn mang tới mười khẩu.
Pháo dã chiến mặc dù cồng kềnh hơn cối nhưng cũng không cần phải địa long chuyên chở như pháo 105mm hoàn toàn có thể mang tới nơi này.
Rầm!
Một phát bắn Cơ Lâm Hào nhìn thấy vị trí đặt pháo ma pháp tường thành vỡ ra, sau đó pháo ma pháp cũng theo sau rơi xuống tường thành.
Rầm!
Lại một phát nữa, cũng là vị trí bố trí pháo ma pháp cũng giống như số phận của khẩu đầu tiên khẩu này cũng rơi xuống tường thành.
May mắn sao?
Cơ Lâm Hào thấy cảnh này trong lòng tự hỏi, hắn thật sự khó tin được vậy mà liên tiếp mất hai khẩu pháo ma pháp.
Rầm!
Cơ Lâm Hào lại thấy cảnh một khẩu pháo ma pháp rơi xuống lần này khuôn mắt hắn đã biến sắc một lần hai lần hắn liền có thể cho rằng may mắn nhưng đến lần thứ ba như vậy cũng không cần phải suy nghĩ nữa.
Quả nhiên không lâu sau lại một khẩu pháo ma pháp b·ị b·ắn trúng chứng minh suy nghĩ của hắn, pháo nếu bắn mục tiêu trên mặt đất liền có chút khó khăn, nhưng nếu là mục tiêu tại trên cao hơn nữa còn là đường đạn thẳng như vậy liền không cần phải lo lắng, hai ba phát liền đủ.
“Tướng quân chúng ta nên làm gì?”
Người bên cảnh thấy cảnh này liền biết bọn hắn gặp rắc rối lớn không thể không nhìn sang Cơ Lâm Hào.
Cơ lâm Hào không trả lời ngay ánh mắt hắn dường như đang dãy dụa nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định.
“Lệnh toàn quân chuẩn bị rút lui, Sâm người của ngươi đoạn hậu.”
Cơ Lâm Hào ra lệnh, lần này còn chưa kịp chiến đấu kế hoạch của hắn đã phá sản. Bước đầu tiên đã thất bại như vậy liền không cần phải nỗ lực làm gì nữa.
“Lệnh cho lực lượng phía nam để bọn hắn đánh vào lãnh địa hoàng gia.”
Cơ Lâm Hào tiếp tục ra lệnh.
“Tướng quân nếu như vậy bọn hắn có thể sẽ bị bao vây.”
“Không cần lo lắng chỉ cần dể bọn hắn gây áp lực là được tên kia sẽ biết phải làm gì.”
Rống!
Đúng lúc này trên bầu trời truyền tới tiếng gầm của rồng, ngước nhìn lên Cơ Lâm Hào biến sắc hiệp sĩ rồng phía hắn vậy mà bị hạ rồi.
Ngồi trên tọa kỵ của mình Lâm Phàm nhìn đối thủ đang rơi xuống trong lòng cũng dậy sóng, hắn nhìn khẩu RPK đang đỏ nòng trên tay hưng phấn không thôi, cái thứ này dùng tốt như vậy.