Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 306: Ngăn chặn




Chương 306: Ngăn chặn

Mặc dù không biết quân đoàn ma pháp còn có thể chiến đấu hay không nhưng hiện hỏa lực phong tỏa đã không còn xuất hiện mặc cho quân Gray hướng về phía dân thường chạy tới.

Lúc này người dân Nam Tinh đã tới trước mặt phòng tuyến các binh lính tiến ra ngăn chặn bọn họ tiến vào trung tâm hướng bọn hắn về phía con đường hai bên đã được vạch sẵn.

Nhưng bởi vì người dân rất nhiều, hai bên đường mặc dù đã cố gắng làm lớn nhưng trong chôc lát vẫn không thể dung nạp nhiều người như vậy đi vào khiến trước phòng tuyến trở nên chật kín người.

Lính của quân đoàn hai cũng tiến ra bảo vệ xung quanh khu vực.

“Phía trước rất rộng bằng vào cái gì khiến cho cùng ta đi qua hai bên?”

Trong đám người âm thanh bất mãn vang lên hiển nhiên không gian rộng lớn phía trước bọn hắn lại không thể đi vào lại phải đi sang hai bên đường nhỏ hẹp phía sau lại là đám người ma quỷ kia đuổi theo lưỡi đao sắc bén của bọn hắn phản xạ với ánh mặt trời khiến những người này sợ hãi.

Đặc biệt là những người sau cùng bọn hắn sợ hãi ngoảnh đầu lại phía sau nơi đó lính Gray mang theo khuôn mặt hung thần ác sát đang chạy tới. Bọn hắn trong người hiện tại đang nghẹn một cỗ phẫn nộ cùng sợ hãi, chứng kiến đồng đội c·hết trước mặt lại vô lực không thể làm gì để bảo vệ chính mình sau lưng lại liên tục bị lưỡi đao của đốc chiến quân ép sát tinh thần bọn hắn suýt nữa đã sụp đổ.

Bây giờ bọn hắn nhìn thấy một đám dê béo không thể phản kháng trước mặt bọn hắn muốn g·iết, thật sảng khoái mà g·iết.

Nhìn thấy đám đao phủ đang từng bước tới gần những người chạy sau cùng đang bị người phía trước ngăn cản trở nên vô cùng hoảng sợ bọn hắn liều mạng hét lớn cố gắng đẩy người phía trước tiến tới muốn thoát khỏi đây thật nhanh.

Chính vì thế tình huống hiện tại mọi người đều bị đè ép đến kín người, có người thậm chí ngã xuống nhưng còn chưa kịp đứng lên vị trí của hắn đã bị người khác chen lên, người hắn trở thành đệm thịt để những bàn chân dẫm đạp lên. Cho dù người này có cố gắng như thế nào cũng không thể đừng lên hắn bị cả đoàn người đè xuống dưới chân.

Người này rất đau những bàn chân nặng trịch liên tục đè lên người, hắn cảm giác được xương sườn của mình đã nứt ra rất đau đớn hắn muốn hét ra nhưng đã không có lực, đến miệng còn không mở ra nổi. Dần dần không chỉ xương sườn bị nứt ngay cả cột sống cùng các bộ phần trong cơ thể cũng truyền tới cảm giác đau đớn, thanh niên biết tạng của mình đang bị dập nát.

Ban đầu cảm giác rất đau đớn, nhưng sau đó cơn đau dần phai đi, thanh niên không biết tại sao nhưng hắn rất vui, bởi vì hắn đã không còn cảm thấy cơn đau khắp người nữa.

Thanh niên nở một nụ cười hắn hiện tại đã không còn cảm giác đau nữa thậm chí không có bất kỳ cảm giác nào tựa như cảm giác toàn thân vừa rồi chỉ là ảo giác.



Thanh niên không biết rằng trên người hắn lúc này vẫn còn vô số bàn chân dẫm lên nhưng có lẽ bởi vì xương sống của hắn đã gãy khiến không còn bất kỳ cảm giác đau nào truyền tới thân thể hắn. Thanh niên rất mệt mỏi, hắn hiện tại chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật ngon ngay mai tỉnh lại mọi chuyện sẽ trở về như cũ.

Cuối cùng hơi thở của thanh niên dừng lại, trên mặt hắn đã máu me đầy người nhưng những bàn chân phía trên vẫn tiếp tục tiến tới, người như thanh niên không chỉ có một nhưng bọn hắn cũng chỉ là một giọt nhỏ giữa dòng nước xiết mà thôi.

“Đừng đi đường này, mau đi vào trung tâm nếu không chúng ta c·hết chắc.”

Trong đoàn người vang lên những tiếng thúc dục những người phía trước chạy vào trung tâm phòng tuyền, kẻ địch đã tới sát sau lưng bọn hắn không chạy nữa liền chỉ có c·hết.

Những người chen phía trước nghe vậy cũng hoảng loạn tách ra khỏi đoàn người hướng về phía phòng tuyến chạy tới, có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, đoàn người hỗn loạn nhiều người không còn lựa chọn đường ở hai cánh mà lao về phía phòng tuyến.

Trịnh Phàm thấy cảnh này trong lòng trầm xuống, thuộc hạ bên cạnh nhìn hắn hỏi.

“Tướng quân chúng ta làm gì?”

Bọn hắn cho dù là quý tộc bình dân không lọt vào mắt bọn hắn nhưng bọn hắn cũng có tiêu chuẩn đạo đức của mình, dù sao cũng là người dân của mình muốn xuống tay cũng rất khó khăn đặc biệt một khi ra lệnh này ấn tượng của binh lính dưới quyền đối với người ra lệnh chắc chắn không tốt.

Nếu là mọi chuyện thuận lợi liền thôi, nhưng nếu gặp phải nguy cơ như vậy chuyện ngày hôm nay sẽ gieo xuống mầm tai vạ cho ngươi, không một người lính nào cảm giác an toàn khi dưới quyền quý tộc ra lệnh đồ sát con dân của mình.

Liếc nhìn Long ở phía xa thấy hắn dường như không để ý tới bên này Trịnh Phàm thở dài một hơi.

Hắn biết lần này hắn không ra lệnh không được, hắn cũng hiểu một vấn đề tại sao bệ hạ lại giao nhiệm vụ này cho mình. Cũng không thể để bệ hạ tự mình ra lệnh đi, thôi thì mong bệ hạ niệm tình mình thay hắn gánh tội tha cho mình một mạng vậy.

Nghĩ tới đây ánh mắt Trịnh Phàm trở nên ngoan lệ, hắn cắn răng gằn từng chữ nói.

“Giết!”

Người thuộc hạ bên cạnh nghe vậy cơ thể cũng run lên, nhưng cuối cùng vẫn áp chế lại hoảng hốt ra lệnh.



Nhận được mệnh lệnh này đám binh lính xung quanh đều không tự chủ được quay đầu nhìn Trịnh Phàm cùng thuộc hạ bên cạnh.

Thấy cảnh này tim Trịnh Phàm nhảy lên nhưng hắn vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước đặc biệt là phía quân Gray đang tiếp cận những người bình dân.

Thuộc hạ bên cạnh khóe mắt quan sát tướng quân nhà mình thấy tướng quân không có động tĩnh hắn cắn răng trừng mắt đám lính nói.

“Nhìn cái gì còn không mau hành động.”

Lúc này mặc dù người dân đang xung kích phòng tuyến trung tâm mặc dù binh lính rất cố gắng ngăn chặn nhưng cuối cùng vẫn để không ít người lọt qua, bọn hắn đều đang hướng về phía sau phòng tuyến chạy đi.

Vốn dĩ các binh lính đều đang phân vân không biết làm sao, cho dù sau mệnh lệnh của Trịnh Phàm bọn hắn cũng vẫn do dự.

Thấy vậy người thuộc hạ bên cạnh Trịnh Phàm cắn răng rút ra thanh kiếm treo bên hông nhắm về một bình dân đang chạy qua gần đó chém xuống.

Một cú chém đầu lâu bay lên máu tươi phun ra nhiễm đỏ lưỡi kiếm, cơ thể người này đang chạy mang theo quán tính ngã xuống phía trước.

Thấy cảnh này các đốc chiến binh cũng không còn do dự nữa lần lượt rút đao ra chém xuống những người dân đang bỏ chạy bên cạnh.

Các binh lính khác thấy tướng quân cùng trưởng quan của mình đều đã ra tay bọn hắn cũng không do dự v·ũ k·hí cầm trên tay bắt đầu vung ra. Dù sao có trách tội cũng là trách tội những quan quân phía trên đám lính quèn bọn hắn chỉ nhận lệnh làm việc cũng không thể truy xét tới từng người bọn hắn đi.

Rất nhanh máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ phòng tuyến nhưng không phải máu của kẻ địch mà là máu của chính người dân Nam Tinh.

“Kẻ nào tiến tới c·hết.”



Người thuộc hạ của Trịnh Phàm dơ thanh kiếm nhiễm lấy máu tươi trên tay chỉ về phía trước hét lớn, sau đó hắn lại tiện tay chém thêm một người nữa chạy gần phía mình.

Tiếng hét của hắn chấn nh·iếp toàn bộ bình dân cộng thêm những xác c·hết la liệt trước mặt khiến các binh dân sợ hãi dừng lại.

“Nếu muốn sống như vậy liền trở lại hàng của mình bất kỳ kẻ nào dám tiến tới c·hết!”

Người thuộc hạ lạnh giọng nói.

Ahhh!

Nhưng khi hắn vừa nói xong tiếng hét hoảng sợ từ phía sau truyền tới.

Hóa ra quân Gray đã xuất hiện sau lưng bình dân bọn hắn đang vung đao tàn sát người dân từ phía sau.

Hoảng loạn lan tràn những người phía trước bị đẩy dồn lên khiến nhiều người không nhịn được chạy về phía phòng tuyến.

Như một lẽ hiển nhiên Trịnh Phàm ra lệnh chém, nhưng lượng người xung kích quả khổng lồ bọn hắn trong chốc lát đã bị xung kích.

“Tướng quân bệ hạ ra lệnh cho ngài rút lui.”

Lúc này một lính truyền tin đi tới truyền lời của Long.

Trịnh Phàm nghe vậy giật mình nhìn lính truyền tin hỏi.

“Những người dân này thì sao?”

Lính truyền tin mặt lạnh nói.

“Bệ hạ nói đây là số phận của họ.”

Trịnh Phàm nghe vậy thở dài. Như vậy mệnh lệnh vừa rồi của hắn có ý nghĩa gì, Trịnh Phàm không khỏi cảm thấy bi ai cho chính mình, nhưng hắn vẫn chấp hành mệnh lệnh.

Nhận được mệnh lệnh của Trịnh Phàm các binh lính cũng bắt đầu rút lui theo con đường được định sẵn bọn hắn hoàn toàn từ bỏ phòng tuyến phía trước và cả những bình dân phía trước.