Chương 303: Mở màn
Trưa hôm sau quân Gray dừng lại ngay trước phòng tuyến ngăn giữa bọn hắn và phòng tuyến chính là bức tường thịt do bọn hắn khổ công xây dựng.
Vốn dĩ chiều ngày hôm qua bọn hắn đã có thể t·ấn c·ông Nam Tinh nhưng bỏi vì cuộc phục kích đã khiến việc hành quân chậm lại khiến Cơ Lâm Hào phán đoán nếu tiếp tục hành quân sẽ khiến bọn hắn tới nơi vào cuối ngày.
Thời điểm đó việc t·ấn c·ông là cực kỳ khó đặc biệt là với chiến thuật khiên thịt, nhưng nếu dựng trại trước mặt quân địch thì đây càng là một hành động ngu ngốc. Bọn hắn đang mang theo cả chục nghìn dân thường chỉ cần một cuộc tập kích mạnh trong đêm số dân thường này sẽ chạy tán loạn khắp nơi.
Vốn dĩ mang theo dẫn thường đã là một công việc khó khăn, đã vậy còn là dân thường địch có thể bỏ chạy bất kỳ lúc nào càng khó khăn hơn.
Vì thế Cơ Lâm Hào chọn một vị trí cách phòng tuyến khoảng nửa ngày đường để đóng trại. Tại đây đủ xa để Nam Tinh không thể điều quá nhiều quân đánh lén, chỉ là những nhóm nhỏ liền không có nhiều cơ hội làm loạn.
Nhìn qua số lượng này ít hơn so với số lượng ban đầu, âu cũng là chuyện bình thường cuộc tập kích ngày hôm qua đã khiến không ít người thành công trốn thoát. Mặc dù không tiến hành thống kê nhưng phán đoán có lẽ cũng mất hai ba nghìn người.
Cơ Lâm Hào hiện tại đứng tại một khoảng cách khá xa so với tiền quân của Gray hơn nữa vị trí của hắn cũng rất ẩn nấp, xung quanh đều có địa hình che chắn.
Mặc dù không muốn như vậy nhưng Cơ Lâm Hào thật sự không dám lộ diện trong tầm mắt của kẻ địch. Lần trước khi hắn đứng gần tường thành Sơn Thạch một loạt phát bắn thăm hỏi bên cạnh khiến đội hộ vệ của hắn tổn thất không nhỏ.
Trong tầm mắt của hắn dân thường đang bị các binh lính xua đuổi lên phía trước nhưng đối phương vẫn không nổ súng.
Cơ Lâm Hào nhíu mày, tại khoảng cách này đáng lẽ ra đối phương phải t·ấn c·ông, rõ ràng tầm chiến đấu của v·ũ k·hí đối phương xa hơn khoảng cách này nhiều.
Trịnh Phàm đang dùng ống nhòm quan sát phía trước, nơi đó những người dân thường quân áo rách rưới khuôn mặt hoảng loạn đang bị đẩy về phí phòng tuyến.
Cho dù bọn hắn có là bình dân đi chăng nữa hiện tại bọn hắn cũng bị mình gặp phải tình huống như thế nào, nhưng bọn hắn có thể làm sao.
Những lưỡi đao sắc bén, những mũi thương nhọn hoắt đang chỉ vào sau lưng bọn hắn, bất kỳ người nào chỉ cần chậm chân thôi đều sẽ nằm xuống dưới tay kẻ địch.
Đứng sau các mô đất được xây dựng tạm thời binh sĩ dưới tay Trịnh Phàm đang vô cùng hoang mang, bọn hắn hoang mang không phải vì nơi bọn hắn đang phòng thủ chỉ là những mô đất được đắp vội vàng mà bởi vì trước mặt bọn hắn là người dân.
Trịnh Phàm cũng nhận ra tâm lý hoang mang đang lan rộng trong q·uân đ·ội, hắn phải ngăn chặn ngay lập tức.
“Không được nao núng, phía sau các ngươi chính là người dân của vương quốc người thân của các ngươi cũng ở trong đó. Không lẽ các ngươi muốn để người thân của mình cũng phải chịu chung số phận với những người phía trước, bị kẻ địch lấy ra làm lá chắn.”
Trịnh Phàm hét lớn, hắn mượn ma pháp khuêch đại âm thanh của hộ vệ.
Nói thật ngoại trừ những lời vừa rồi Trịnh Phàm cũng không biết phải nói điều gì. Những lời vừa rồi có tác dụng hay không hắn cũng không biết nhưng Trịnh Phàm cũng hết cách rồi.
“Tất cả nghe đây, nhiệm vụ của chúng ta là thủ ở đây không được để bất kỳ kẻ nào vượt qua cho dù đó là những người đằng trước các ngươi. Không được phép nương tay, nếu các ngươi không thể chém xuống đao trên tay mình thì chính các ngươi sẽ phải hứng chịu những cây đao khác. Hãy nhớ về gia đình các người, bọn họ sẽ không vui vẻ gì khi nhận về một hũ tro cốt.”
Trịnh Phàm tiếp tục phát biểu, bằng mọi cách hắn phải để những người lính dưới tay mình sẵn sàng ra tay cho dù người trước mặt bọn họ có là dân thường đi chăng nữa.
Vừa nói xong âm thanh xe gió từ sau phòng tuyến khiến Trịnh Phàm chú ý, hắn hướng mắt về phía sau nơi đó trận địa cối đã khai hỏa.
Rầm Rầm Rầm!
Rất nhanh đạn cối đã rơi xuống, không phải trong đoàn người phía trước mà là vị trí phía sau nơi quân Gray án ngữ.
Trịnh Phàm có thể thấy khói bụi nổi lên ở nơi đó, việc này khiến hắn vô cùng mừng rỡ vậy mà có thể t·ấn c·ông hàng sau không ảnh hưởng tới dân thường phía trước.
Nhưng Trịnh Phàm chưa kịp vui mừng biểu cảm trên mặt hại lại cứng đờ hắn nhìn thấy cái gì, những dân thường phía trước vậy mà lại đang tăng tốc chạy thẳng về hướng này.
Đám dân thường ngu ngốc kia không biết rằng kè thù của bọn ho từ phía sau đang bị tiêu diệt, bọn hắn chỉ biết sau lưng bọn ho đang gặp nguy hiểm vì thế bọn họ muốn chạy về phía này, muốn thoát khỏi những kẻ sau lưng.
Hoặc có lẽ bọn họ chỉ đơn chạy mà không quan tâm tới bất kỳ chuyện gì khác.
Khoảng cách này còn khoảng hơn một km.
“Tất cả sẵn sàng không được để kẻ nào vượt qua nơi này.”
Trịnh Phàm ra lệnh.
“Trịnh Phàm!”
Đột nhiên tiếng Long gọi lại từ sau lưng hắn.
“Có thần thưa bệ hạ.”
Trịnh Phàm lập tức đáp lễ.
“Lát nữa dùng người của ngươi kiểm soát dân thường hướng bọn hắn sang hai con đường hai bên phòng tuyến, sau đó người của ngươi cũng rút theo đường đây.”
Long ra lệnh.
“Nhưng thưa bệ hạ quân địch ở ngay phía sau!”
Trịnh Phàm không hiểu tại sao Long lại ra lệnh như vậy.
“Không cần lo lắng, ta cho phép ngươi xuống tay nếu cảm thấy nguy hiểm. Ngươi chỉ cần rút lui theo hai tuyến đường đã vẽ sẵn là được, nếu ngươi trái lệnh đừng trách ta không báo trước.”
Long lạnh giọng ra lệnh không để cho Trịnh Phàm nói tiếp.
Thấy vậy Trịnh Phàm không tiếp tục lên tiếng.
Nếu hiện tại có người sử dụng tầm nhìn thượng đế liền phát hiện ra mục tiêu t·ấn c·ông của súng cối rất xảo diệu, không phải trung tâm của quân địch mà là khu vực giao nhau giữa quân Gray và thường dân phía trước.
Mặc dù bắn như vậy sẽ c·hết không ít dân thường nhưng cũng không còn cách nào khác đây xem như là số phận của bọn hắn.
Rầm rầm rầm!
Dưới cơn mưa đạn cối da thịt của con người thật yếu ớt, những phát đạn cối chuyên được sản xuất để chống bộ binh với cả trăm nghìn mảnh văng bay ra khắp nơi mỗi khi nổ liên tục xé xác những cơ thể yếu ớt xung quanh.
Chân tay, máu thịt vương vãi khắp nơi sau những v·ụ n·ổ.
C·hết! Có lẽ là kết thúc hạnh phúc nhất cho những người ở đây, đối với những người còn sống cuộc đời bất hạnh của họ chỉ mới bắt đầu.
Bởi vì những mảnh văng kia không lấy đi mạng sống của họ chỉ lấy đi chân tay hay những bộ phận khác trên cơ thể. Rất nhiều người có lẽ cầu xin được c·hết nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn sống sót giữa địa ngục này.
A a a.
Sự hoảng loạn lan rộng những thường dân phía trước bỏ chạy muốn thoát khỏi tẩy rửa của đạn cối. Người không may mắn ngã xuống giữa đường liền không có cơ hội nữa bỏi vì bọn hắn sẽ bị dẫm c·hết bởi những người phía sau.
Nhưng ít nhất đạn cối không chạy theo bọn hắn, những quả đạn cối đang tập trung nhắm vào khu vực giữa quân Gray và dân thường muốn chia cắt cả hai ra.
Rất may mắn những người dân sợ hãi kia ít nhất cũng phối hợp với mục đích của Long, mặc dù không biết bọn hắn có ý thức được chuyện này hay không.
Phía sau quân Gray rất muốn tiến tăng nhanh tốc độ theo sau đám khiên thịt phía trước nhưng đạn cối nổ trước mặt khiến bước chân của bọn hắn bị chậm lại.
Quan sát từ phía xa Cơ Lâm Hào cũng phát hiện quân của mình đang dần bị chia cắt với dân thường phía trước.
“Để quân ta tăng nhanh tốc độ phải bám theo sát sau đám thường dân kia không cần quan tâm tới những v·ụ n·ổ.”