Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 302: Khiên người.




Chương 302: Khiên người.

“Bệ hạ quân Gray đang xua đuổi người dân về hướng này.”

Diệp Anh báo cáo.

Đang giá·m s·át việc xây dựng phòng tuyến Long lập tức nhìn về hướng Diệp Anh với ánh mắt đầy sắc bén.

Ánh mắt bất ngờ của Long khiến Diệp Anh giật mình chột dạ nhưng chợt nhớ mình cũng không làm gì sai hắn cũng yên tâm lặp lại rời vừa rồi.

“Bệ…bệ hạ trinh sát phát hiện quân Gray…đang…đang xua đuổi…người dân về…về hướng chúng ta.”

Có lẽ cũng nhận thức được nội dung khủng kh·iếp trong lời của mình Diệp Anh cũng ấp úng liên tục mới nói hết lời.

“Bọn hắn tới đâu?”

Long hỏi.

“Có…có lẽ khoảng hơn nửa ngày đường nữa.”

Diệp Anh ấp úng trả lời.

Nửa ngày như vậy có nghĩa cuối giờ chiều nay bọn hắn sẽ t·ấn c·ông.

“Gọi toàn bộ chỉ huy tới gặp ta.”

Long quay sang ra lệnh cho Tiền Phong đang hộ vệ bên cạnh rồi hắn vội vã rời khỏi phòng tuyến trở về sở chỉ huy của mình Diệp Anh thấy vậy cũng vội vã theo sau.

Suốt quãng đường biểu cảm trên mặt Long vô cùng âm trầm khiến những người nhìn thấy hắn đều chột dạ né tránh không dám nhìn.

Vị trí đóng quân hiện tại nằm ở một thị trấn nhỏ gần đường dẫn từ thành Tây Xuyên vào nội địa vương quốc phòng tuyến được xây dựng ngay bên cạnh thị trấn, vì thế thị trấn tự nhiên được trưng dụng làm nơi đóng quân.

Sở chỉ huy của Long không nằm trong nhà trấn trưởng mà là một căn nhà bằng đá nhỏ ngay rìa thị trấn.

Tiến vào sở chỉ huy Long lập tức đi tới bên cạnh bản đồ nhìn sang Diệp Anh nói.

“Vị trí của quân địch?”

Diệp Anh tiến tới quan sát bản đồ một lượt rồi chỉ vào một vị trí nói.

“Nơi này.”



Long quan sát bản đồ một lượt trong khi chờ đợi những người khác tới, trong phòng chỉ huy không có một âm thanh phát ra ngay cả các nhân viên tham mưu cũng không dám phát ra một tiếng động. Bọn hắn đều nhìn thấy biểu cảm âm trầm của bệ hạ đều biết đang có chuyện vô cùng nghiêm trọng xảy ra tốt nhất không nên làm phiền bệ hạ lúc này.

“Bệ hạ Đăng Sơn, Diệp Anh thiếu tướng cùng Trịnh Phàm tướng quân tới.”

Tiếng thông báo của hộ vệ vọng vào từ bên ngoài.

Sau khi hai người tiến vào Diệp Anh bên cạnh ngay lập tức thuật lại những lời vừa rồi một lần nữa.

Hai người nghe vậy sắc mặt đều âm trầm đi, bọn hắn biết quân Gray làm vậy có mục đích gì đơn giản muốn lấy dân thường làm lá chắn thịt.

Việc này còn nghiêm trọng hơn bình thường nữa bởi vì trước kia những hành động như thế này hầu hết đều sử dụng v·ũ k·hí lạnh hiệu suất g·iết người không cao nhưng nếu là v·ũ k·hí nóng đây sẽ là một cuộc tắm máu. Cả ba người đều chứng kiến sức mạnh của súng bọn đều biết hậu quả là như thế nào.

Cả ba thấy Long đang quan sát bản đồ biết hắn đang suy nghĩ cả hai không lên tiếng làm phiền hắn mà đều cùng nhau nhìn về phía bản đồ lâm vào trầm tư.

Trong sở chỉ huy lại một lần nữa rơi vào im lặng không ai dám lên tiếng các nhân viên tham mưu cho dù làm việc cũng cố gắng không phát ra tiếng động dành cho bệ hạ và các vị tướng quân một không gian tốt nhất để suy nghĩ.

“Diệp Anh, Đăng Sơn.”

Cuối cùng Long cũng lên tiếng hắn điểm tên thẳng cả Diệp Anh và Đăng Sơn.

“Có thần.”

Hai người đều đang suy nghĩ đối sách nhưng ngay khi Long lên tiếng hai người đều đồng loạt đáp lời.

“Hai người các ngươi dẫn người của mình tiến tới đón đầu kẻ địch không cần tử chiến chỉ cần kéo chậm tốc độ kẻ địch liền có thể.”

Long ra lệnh.

Hai người lập tức nhận lệnh ngay lập tức rời khỏi sở chỉ huy.

Sau đó hắn nhìn sang Trịnh Phàm bên cạnh nói.

“Ta giao cho ngươi giữ mặt chính diện của phòng tuyến.”

Trịnh Phàm nghe vậy trong lòng run lên nhưng hắn vẫn nhận lệnh rời đi điều động quân của các quý tộc thay thế vị trí của q·uân đ·ội hoàng gia.

Sau khi phân công nhiệm vụ cho các tướng lĩnh của mình Long bắt đầu tiến hành bố trí lại quân của mình.

“Tiền Phong.”

Hắn gọi hộ vệ trưởng Tiền Phong ở bên cạnh tới gần.



Tiền Phong thấy vậy liền ghé tai lại gần Long nghe hắn dặn dò. Chuyện này bí mật tới nỗi cho dù ở trong sở chỉ huy nơi có thể xem là bí mật nhất Long cũng không muốn những người xung quanh biết.

“Thần đã hiểu.”

Nghe Long dặn dò Tiền Phong gật đầu trả lời, mọi người xung quanh đều tò mò Long nói gì nhưng bọn hắn biết đây không phải thứ bọn hắn nên nghe thấy.



Cưỡi trên chiến mã yêu quý của mình Cơ Lâm Hào thoải mái thưởng thức phong cảnh xung quanh, trong khi phía trước tiền quân của hắn một đoàn thường dân rách rưới tơi tả bị xua đuổi về phía trước.

Trên khuôn mặt của những người này đều là sự hoảng loạn, sợ hãi, hoang mang không biết phải làm sao.

Bọn hắn phần lớn đều là người dân của thành Tây Xuyên và các làng mạc xung quanh, cộng lại cũng có tới hơn hai mươi nghìn người trong đó đều mọi giới tính tuổi tác.

Từ trẻ em đến người già, từ phụ nữ đến đàn ông. Chỉ cần là người đều bị quân Gray xua đuổi hướng về phía phòng tuyến.

“Tướng quân ngài thật độc!”

Đi bên cạnh Cơ Lâm Hào phó tướng không thể không cảm thán tướng quân nhà mình thật độc ngay cả hắn cũng không ngờ tới tướng quân nhà mình sẽ làm như vậy.

Dùng khiên người không phải chưa từng xuất hiện trong lịch sử, ít nhất hiểu biết của hắn cũng từng có bốn lần khiên người xuất hiện.

Đây chỉ là những lần nổi tiếng nhất khi con số t·hiệt m·ạng của dân thường lên tới cả trăm nghìn người, còn những lần dùng khiên người ít hơn hắn cũng không biết bao nhiêu.

Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy tướng quân nhà mình lựa chọn dùng cách này. Dù sao dùng dân thường làm khiên cũng không phải vẻ vang gì.

Hơn nữa hắn cũng biết tại sao tướng quân nhà mình lại tìm cách né tránh giao tranh trực diện với quân Nam Tinh trước đó.

Tướng quân hắn hẳn đã tìm cách để chiến thắng Nam Tinh trong một trận giao tranh trực diện giữa hai quân chủ lực.

Nhưng hắn không tìm được cách nào, ít nhất cho tới bây giờ tướng quân không tìm ra cách chiến thắng khi giao tranh với quân chủ lực của Nam Tinh.

Vì thế tướng quân chọn cách này, dùng khiên người làm lá chắn để tiếp cận đối phương. Buộc đối phương phải cận chiến.

Nhưng vấn đề là khu vực xung quanh pháo đài Sơn Thạch là vùng biên giới hơn nữa còn là khu vực núi cao hiểm trở rất ít người sinh sống. Cho dù có người sinh sống cũng phân tán khắp nơi trong núi muốn bắt những người này lại phi thường khó khăn.

Vì thế tướng quân của hắn chọn Tây Xuyên, nơi này cùng vùng ngoại thành xung quanh là khu vực tập trung nhiều dân cư nhất trong vùng một lựa chọn tuyệt với cho chiến thuật khiên người của tướng quân nhà hắn.



Nhưng tướng quân không muốn vì công thành Tây Xuyên mà phải đối đầu với quân chủ lực của Nam Tinh vì thế ngài ấy mới phải dùng mọi cách để dụ quân chủ lực Nam Tinh rời đi.

Và hiện tại đây chính là thành quả.

Hai mươi nghìn người, hai mươi nghìn tấm khiên thịt.

Đáng tiếc vùng này không có nhiều dân cư nếu không có lẽ sẽ tìm được nhiều người hơn như vậy phần thắng của bọn hắn sẽ càng lớn hơn.

Cơ Lâm Hào nhìn phó tướng của mình thở dài nói.

“Aiz! Ta cũng không có cách nào, nếu có cách tốt hơn ta đã không làm như vậy.”

Cơ Lâm Hào thực sự bó tay, hắn chỉ còn cách này cũng không thể kết thúc cuộc chiến mà hai quân chủ lực không va nhau đi! Làm sao có chuyện đó.

Nhìn xem cách bố trí của Nam Tinh đi, rõ ràng đối phương đang buộc bọn hắn giao chiến trực diện nếu không bọn hắn không có cách mở rộng chiến quả.

Cơ Lâm Hào tin rằng nếu chỉ có mười, mười lăm nghìn quân phòng thủ Tây Xuyên không thể chống lại thứ v·ũ k·hí đó.

Trừ khi rút về Sơn Thạch nếu không liền phải có ít nhất hai mươi nghìn quân phòng thủ, như vậy số quân còn lại chính xác không có chút cơ hội chiến thắng nào.

Hơn nữa chiến đấu phòng thủ liền cũng đừng mơ tới dùng chiến thuật khiên thịt, tên nào điên khùng dùng chiến thuật đó khi phòng thủ chắc chắn đ·ã c·hết từ lâu.

Bom bom bom!

Đột nhiên những t·iếng n·ổ liên tục vang lên hướng tiền quân. Tại vị trí này Cơ Lâm Hào có thể thấy được đất đá bị hất văng lên.

Có tập kích, có tập kích.

Tiếng hét vọng lại tới cả Cơ Lâm Hào.

“Chúng ta là quân Nam Tinh những người phía trước mau chạy chúng ta sẽ cản đường kẻ địch.”

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang vọng. Tiếng hét này rõ ràng phải dùng ma pháp khuếch đại âm thanh.

Nghe tiếng hét này Cơ Lâm Hào giật mình ra lệnh cho mọi người xung quanh.

“Nhanh tiêu diệt kẻ tập kích chặn đám dân thường kia lại nhanh.”

Hắn vừa nói xong những bình dân phía trước vừa nghe được tiêng hét này liền trở nên hỗn loạn vội vã chạy về phía trước, các binh lính cố gắng ngăn cản chỉ cần là người trong tầm liền sẽ b·ị c·hém c·hết nhưng ngay sau đó những binh lính này lại đột ngột ngã xuống.

Những binh lính phía sau nghe lệnh của Cơ Lâm Hào cũng vội vã tiến lên nhưng lại bị pháo cối ngăn cản.

Cơ Lâm Hào biến sắc hắn quay sang ra lệnh cho quân đoàn ma pháp.

“Tất cả hành động bằng mọi giá phải chặn đám bình dân kia lại.”

Cơ Lâm Hào hét rất lớn, hắn phải ngăn chặn lại trước khi kế hoạch của hắn thất bại.