Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 301: Thất thủ




Chương 301: Thất thủ

Tây Xuyên đang cháy!

Đúng vậy cháy theo đúng nghĩa đen, những cột khói đen bay lên khắp nơi trong thành nhìn từ bên ngoài tường thành khắp nơi đều có vết loang lổ thủng lỗ chỗ, cổng thành cũng đã mở lớn không người canh giữ.

Trong thành vẫn còn những tiếng súng rải rác khắp nơi đi cùng với đó là tiếng khóc, tiếng la hét sợ hãi. Tòa thành lúc này đã phi thường hỗn loạn quân Gray phân tán khắp nơi trong thành lưỡi đao, lưỡi kiếm, lưỡi thương và cả áo giáp cùng khiên chắn của bọn hắn nữa không một nơi nào trên người bọn hắn không dính máu.

Chỉ có vài nghìn quân thủ thành làm sao có thể nhiều máu như vậy, rất dễ hiểu thôi tựa như trong mắt Mục Lâm Thiền lúc này vài tên lính Gray vừa đi ra từ một căn nhà trên thân bọn hắn dính đầy máu tay trái của người dẫn đầu còn cầm theo một đống tai phải bị cắt bỏ.

Máu vẫn đang chảy ra từ những lỗ tai kia nhuộm đỏ toàn bộ bàn tay của tên lính thậm chí vẫn còn nhỏ giọt xuống mặt đất.

Tên lính mở ra một cái túi đã bị máu nhuộm đỏ đeo bên hông rồi vứt đống tai này vào trong túi, nhìn qua túi rất đầm cho dù đống tai kia rơi vào cũng không khiến tui nặng hơn bao nhiêu. Hiển nhiên bên trong túi đã có sẵn đồ vật.

Chiến tranh ở thời đại này chính là như vậy tất cả đều dựa vào việc ngươi g·iết bao nhiêu người để luận công.

Như vậy bằng chứng nào là tốt nhất để chứng minh ngươi g·iết người?

Đầu?

Rất đáng tin, nhưng quá lớn nếu g·iết hai ba người như vậy phải c·hặt đ·ầu mang theo rất bất tiện với những người đang phải chiến đấu. Vì thế tai phải là một lựa chọn tốt.

Trên chiến trường việc lấy tai như vậy cũng rất nguy hiểm, chỉ cần phân tâm liền có thể c·hết ngây lập tức, hầu hết các binh lính đều được trả công một cách bình thường khi tham gia quân ngũ tai chỉ là ban thưởng thêm công lao thôi.

Nhưng công lao thưởng thêm này rất ngọt khiến đám lính bên dưới rất khó cưỡng lại dụ hoặc này chính vì thế sinh ra thêm những trò xin tai của dân thường.

Người may mắn chỉ bị mất tai nhưng vẫn sống sót, người không may mắn vậy thì xác cũng không có tai.

Thành Tây Xuyên hiện tại chính là như vậy toàn thành đang có một cuộc vui lớn Cơ Lâm Hào cho phép lính dưới quyền mình tự do trong hết ngày hôm nay âu cũng xem như giúp các binh lính xả áp lực tâm lý.

Chỉ cần phần lớn dân trong thành đều còn sống thì lấy ra một ít giúp binh lính thỏa mãn cũng không sao.

Thời điểm như thế này phụ nữ chính là những người chịu tội lớn nhất, thật đáng tiếc không ai có thể bảo vệ được bọn họ.

Mục Lâm Thiền cũng thế hiện tại hắn đang ẩn nấp trên gác xếp của một ngôi nhà, gác xếp này có một lỗ hổng nhỏ giúp Mục Lâm Thiền có thể quan sát bên ngoài mọi chuyện diễn ra vừa rồi đều bị hắn thu vào tầm mắt.



Nhưng hắn có thể làm gì, không gì cả hiện tại trên người hắn đang phải băng bó v·ết t·hương bên cạnh còn có hai người lính nữa nhưng cả hai cũng đều b·ị t·hương mặc dù không quá nặng. Những khẩu M1 bên cạnh cũng chỉ còn một băng đạn nếu không gặp phải tình huống khẩn cấp bọn hắn sẽ không lãng phí số đạn này.

Thành Tây Xuyên đã hoàn toàn thất thủ toàn bộ quân thủ thành đã tan rã, Mục Lâm Thiền đã không thể kiểm soát lính của mình nữa. Tất cả lính hắn có thể ra lệnh cũng chỉ còn hai người bên cạnh mình.

Rầm!

Đột nhiên tiếng phá cửa từ dưới nhà vọng lên khiến ba người ẩn nấp bên trong giật mình, bọn hắn ngậm chặt miệng cả người căng cứng giữ nguyên tư thế không dám phát ra tiếng động.

Mục Lâm Thiền nghe được bên dưới đang có tiếng tiếng chủ nhà cầu xin tha thứ cùng tiếng hét của đám lính, hai bên dường như đang cãi cọ sau đó là tiếng la hét của người nhà này và tiếng cười điên dại của đám lính.

Rất nhanh chỉ còn âm thanh trò chuyện của đám lính sau đó bọn hắn rời khỏi ngôi nhà.

Chờ một lúc khi xác nhận không còn nguy hiểm Mục Lâm Thiền mới cận thận bò về hướng cửa hơi hé cửa ra khung cảnh bên dưới khiến hắn cực kỳ giận giữ bên dưới máu đã nhuộm đỏ sàn nhà xác của năm người gia đình chủ nhà nằm ở đó tai phải đều đã bị cắt. Nam nữ không quan trọng nhìn tai còn có thể phân biệt được giới tính sao.

Các tướng quân cũng biết chuyện này nhưng cũng không có cách nào chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

Hạ cửa xuống Mục Lâm Thiền ngơ ngác nằm ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.

Máu vẫn đang đổ lửa vẫn đang cháy kiếp nạn của Tây Xuyên vẫn chưa kết thúc.



Cơ Lâm Hào vẫn chưa vào thành, mặc dù hắn cho phép lính của mình thoải mái trong thành nhưng hắn không thích một nơi hỗn loạn như vậy. Ít nhất phải chờ mọi thứ xong xuôi hắn mới vào thành.

Hiện tại Cơ Lâm Hào đang ở ngoài gần bìa rừng, đây là nơi tạm thời được hắn lựa chọn làm nơi thử v·ũ k·hí, trên tay hắn chính là một khẩu M1 thu giữ được.

Hắn cầm khẩu M1 lên quan sát một lượt ngoại hình của M1.

“Tướng quân là thế này.”

Một người lính bên cạnh lên tiếng cầm lấy khẩu M1 khác trên bàn bắt đầu thao tác, người lính này thao tác vẫn còn rất vụng về chậm chạp nhưng các động tác đều chính xác.



Cuối cùng người lính cũng hoàn thành việc lên đạn hắn nhắm thẳng nòng súng về phía khu rừng bóp cò.

Đoàng!

Tiếng nổ vang lên người lính dường như chưa quen với độ giật của súng khiến nòng súng hơi giật lên cao.

Cơ Lâm Hào quan sát toàn bộ thao tác của người lính lặp lại một lần, động tác của hắn cũng rất vụng về nhưng cũng rất nhanh hắn đã hoàn thành việc lên đạn.

Đoàng!

Lại một phát súng nữa vang lên, lần này có lẽ rút kinh nghiệm như người lính vừa rồi nòng súng của Cơ Lâm Hào rất vững.

Đặt khẩu M1 xuống Cơ Lâm Hào đi tới phía cánh rừng, hắn dừng lại trước gốc cây hắn vừa nhắm tới viên đạn từ M1 đã cắm sâu vào thân cây.

Cơ Lâm Hào chạm lên vị trí lỗ hổng chăm chú quan sát.

“Thứ này rất nguy hiểm.”

Cơ Lâm Hào cảm thán.

“Tướng quân lính của Gray mỗi người đều được trang bị thứ v·ũ k·hí này.”

Sau lưng hắn phó tướng lên tiếng, trong giọng nói không dấu được lo lắng.

“Ngươi nói xem một lính của địch được trang bị thứ v·ũ k·hí này chúng ta cần bao nhiều người để tiêu diệt hắn?”

Cơ Lâm Hào hỏi.

“Tướng quân đơn binh và q·uân đ·ội khác nhau.”

Cơ Lâm Hào nhìn sang phó tướng của mình mỉm cười hỏi.

“Đơn binh hay đa binh thì cũng như vậy chúng ta sẽ phải nướng bao nhiêu quân để có thể chiến thắng trong một trận đối đầu trực diện?”

“Đó là một cuộc tắm máu thưa tướng quân.”



Phó tướng bất đắc dĩ nói.

“Ta rất thắc mắc tại sao bọn Nam Tinh lại từ bỏ Sơn Thạch, dựa vào v·ũ k·hí này bọn hắn hoàn toàn có thể ăn hết chúng ta.”

Cơ Lâm Hào nói, hắn biết nếu dựa vào súng lại có lợi thế tường thành Sơn Thạch đối phương hoàn toàn có khả năng từ chối bọn hắn bên ngoài.

“Kẻ địch có âm mưu gì chằng?”

Phó tướng nghe vậy cũng thắc mắc đưa ra thuyết âm mưu.

Cơ Lâm Hào làm sao biết bởi vì lúc đó Dương Hoài Nam không đủ đạn dược nên chỉ có thể rút khỏi Sơn Thạch nếu biết được chuyện này chắc chắn Cơ Lâm Hào sẽ không chỉ dừng lại ở việc chiếm Sơn Thạch mà còn sẽ xua quân truy đuổi.

“Ai biết được?”

Cơ Lâm Hào nhún vai tựa như đây không phải vấn đề.

“Tướng quân âm mưu của ngài là gì vậy?”

Phó tướng ghé lại gần Cơ Lâm Hào biểu cảm đầy tò mò hỏi. Là thuộc hạ lâu năm của hắn biết Cơ Lâm Hào một khi đã có thái độ như vậy hiển nhiên thống lĩnh của hắn chắc chắn có âm mưu.

“Ngươi nghĩ ta phải tìm đủ mọi cách để tránh giao tranh với quân chủ lực của Nam Tinh để làm gì?”

Cơ Lâm Hào hỏi.

“Tướng quân ngài quá coi trọng ta rồi.”

Phó tướng lời này vừa thể hiện chính mình không biết lại vừa vỗ mông ngựa Cơ Lâm Hào cực kỳ xảo diệu.

“Ngươi cái gì không học chỉ giỏi học vỗ mông ngựa.”

Cơ Lâm Hào lắc đầu nhìn phó tướng nói. Thấy vậy phó tướng cũng chỉ có thể xấu hổ cười không biết phải nói gì.

“Như vậy tướng quân kế hoạch của ngài….”

“Ngươi sẽ biết sớm thôi!”