Chương 279:
Thuyết phục hai người xong Long không vộ trở về hắn hiện tại đang ở trong một ngôi nhà nhỏ nằm ngoài khu vực trung tâm dành cho quý tộc, thuộc về khu vực của bình dân.
Chỉ cần nhìn liền biết chủ nhân của ngôi nhà này mặc dù có thân phận quý tộc nhưng hẳn cũng không phải kiểu người cao quý hay có quyền lực gì, nếu không cũng không ở một nơi như thế này.
Chính xác chủ nhân của ngôi nhà này chỉ là một nam tước không được trọng dụng sống nhờ vào việc làm thuê cho thương nhân, đương nhiên một quý tộc lại đi làm thuê cho thương nhân chắc chắn sẽ không được giới quý tộc chào đón vì thế hắn cùng gia đình chỉ có thể chọn một ngôi nhà vắng vẻ ở khu vực bình dân như thế này.
Ít nhất không để người chú ý tới chính mình nếu không hắn sẽ bị giới quý tộc nhằm vào.
Mặc dù là khách nhưng Long lại ngồi ngay ngắn trên chủ vị của phòng tiếp khách, còn chủ nhân chân chính của ngôi nhà này lại ngồi ở một bên cận thận từng ly từng tí hầu hạ Long.
Nam tước này gọi Lương Thành Vinh năm nay đã ba mươi tám tuổi.
Mặc dù chỉ mới ba mươi tám tuổi nhưng nhìn qua Lương Thành Vinh già nua hơn bình thường rất nhiều, những nếp nhăn trên khuôn mặt đã hiện hữu rất rõ ràng, mái tóc xuất hiện lấm tấm những cây tóc bạc.
Có lẽ vị nam tước này thường xuyên lo nghĩ quá độ khiến hắn trở nên già trước tuổi.
Mặc dù hiện tại là hai người đang trò chuyện nhưng chủ yếu đều là Long hỏi Lương Thành Vinh trả lời, hắn cực kỳ cung kính trả lời từng câu hỏi của Long nhưng lại không mảy may phát ra thêm bất kỳ thanh âm nào nữa.
Việc này khiến Long có hơi thất vọng, dù sao hắn đã mong chờ một người có đảm lượng xuất hiện trước mặt hắn.
Có lẽ cuộc sống khắc nghiệt đã bẻ cong sống lưng của vị nam tước trước mặt này.
Trò chuyện một hồi Long cũng thấy nhàm chán hắn liền vào trực tiếp vấn đề.
“Thành Vinh tiên sinh trong thư ta gửi cho ngài đều đã nói rõ tất cả, ta không muốn nhắc lại nữa ngài có đồng ý với yêu cầu của ta?”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Long nhìn thấy được trong mắt vị trung niên trước mặt lóe lên ánh sáng sau lời của Long nhưng rất nhanh lại lập tức biến mất.
Long bắt được ánh sáng này hắn cảm thấy có lẽ mọi chuyện không như mình nghĩ.
“Bệ…bệ hạ chuyện này quá nguy hiểm thần sợ hãi.”
Lương Thành Vinh do dự trả lời.
Một ngày trước hắn nhận được thư của đương đức vua, ban đầu Lương Thành Vinh không tin nhưng con dấu hoàng gia in trên thư đã buộc hắn phải tin.
Hắn đã dành cả đêm để nghiền ngẫm nội dung trong thư, càng đọc hắn càng sợ hãi nếu không phải đây là thư của đức vua có lẽ hắn đã lập tức đốt chúng đi.
“Aiz! Tam hoàng tỷ đã đề cử ngươi cho ta, nàng nói rằng ngươi là người phù hợp với công việc này nhất ai ngờ được ngươi cũng không dám.”
Long thở dài ra vẻ thất vọng nói.
“Tam…tam công chúa.”
Lương Thành Vinh nghe vậy mồ hôi lạnh chảy xuống. Bệ hạ đây là đang ép hắn lên thuyền, không kể tới nội dung trong thư việc tam công chúa còn sống đã là một chuyện lớn.
Không biết đức vua cùng tam công chúa có âm mưu gì nhưng việc tam cồng chúa ẩn mình trong bóng tối rõ ràng là điều không hợp lý, chỉ cần tin này lộ ra ngoài rất có thể khiến những quý tộc đang vô cùng nhảy cảm kia phát giác vấn đề. Nghĩ tới nội dung trong thư sống lưng Lương Thành Vinh lạnh đi.
Chỉ có n·gười c·hết mới là người giữ bí mật tốt nhất.
“Ah! Là tam hoàng tỷ trước đó đề nghị với ta.”
Long làm như lỡ mồm cố gắng bổ cứu lại tin tức, kiểu tận lực che dấu như thế này không thể qua mắt được bất kỳ ai, huống chi hắn còn cố ý làm bộ.
Nhưng Lương Thành Vinh không hề vui vẻ khi thấy thái độ này của Long, ngược lại hắn lo lắng cho chính mình hơn.
“Bỏ qua chuyện đó, giờ ngươi chỉ cần cho ta một câu trả lời có hoặc không.”
Long tập trung vào vấn đề chính, đôi mắt hắn híp lại nụ cười mờ nhạt nhưng trong mắt Lương Thành Vinh lại tràn ngập tính đe dọa.
Nuốt một ngụm nước miếng Lương Thành Vinh không thể không đồng ý.
“Thần rất vinh dự có thể góp chút sức mọn cho sự nghiệp vĩ đại của ngài thưa bệ hạ.”
Nếu không đồng ý Lương Thành Vĩnh thật sự không biết nhà họ Lương có thể tồn tại qua ngày hôm nay hay không.
“Ha ha! Như vậy từ nay ngươi sẽ là bộ trưởng bộ tuyên truyền, ngươi làm việc trực tiếp dưới cấp của ta không cần báo cáo với hội đồng hoàng gia.”
Long cười lớn vỗ vai Lương Thế Vinh nói tiếp.
“Ta rất chờ mong thành quả của ngươi Thế Vinh tiên sinh.”
Bộ tuyên truyền, đương nhiên rồi Long làm sao có thể bỏ qua cơ cấu quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn, kế hoạch của hắn cho dù có thành công tới đâu nhưng nếu tư duy cố hữu của người dân không thay đổi thì đó cũng là thất bại lớn.
Lương Thế Vinh là một quý tộc hết thời phải sống nhờ vào việc làm thuê cho thương nhân, hắn bị giới quý tộc bài xích và gần như không có bất kỳ cơ hội nào trở lại vì thế hắn có xích mích không nhỏ với giới quý tộc.
Lương Thế Vinh có một kho tàng kiến thức khổng lồ về xã hội và nghệ thuật cực kỳ phù hợp cho vị trí bộ trưởng bộ tuyên truyền.
“Ngày mai hãy tới cung điện ta nhận chức.”
Long đứng dậy nắm lấy tay Lương Thế Vinh dặn dò.
“Thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài thưa bệ hạ.”
Lương Thế Vinh thụ sủng nhược kinh nói.
“Tốt! rất tốt ha ha.”
Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc rồi Long rời đi, hắn vẫn không trở về cung điện mà tiếp tục rời khỏi thành Kim Lăng hướng về doanh trại ngoài thành.
Hiện tại đóng giữ tại Kim Lăng là sư đoàn thuộc quân đoàn hai, mặc dù vậy Long vẫn cho rằng quân số này quá ít.
Bốn mươi nghìn quân, trừ phương bắc suốt hơn năm trăm năm chưa phải chịu c·hiến t·ranh tàn phá ra những vùng khác của vương quốc đều có quân số thường trực vào khoảng này.
Tính tổng ra toàn vương quốc duy trì một đội quân thường trực khoảng một trăm ba mươi nghìn quân.
Nhưng hiện tại quân số của hai khu vực tây và nam đều giảm xuống con số đáng báo động cả hai khu vực cộng lại cũng chỉ có khoảng bốn mươi nghìn quân ít hơn ba mươi nghìn quân so với bình thường.
Long đương nhiên không mong muốn khoảng trống này bị đám quý tộc kia bù đắp lại, vì thế hắn cần mở rộng q·uân đ·ội để thế chỗ vào vị trí bị bỏ trống của hai khu vực.
Hiện tại quân đoàn một đang phải tác chiến, trong khi quân đoàn hai chỉ với hai mươi nghìn quân phải kiểm nhiệm toàn bộ lãnh địa hoàng gia và vùng phía tây.
Hiện tại đóng giữ tại thành Kim Lăng cũng chỉ có một sư đoàn trong khi đóng ở pháo đài Sơn Thạch lại chỉ có một lữ đoàn q·uân đ·ội của hắn đang bị phân tán quá mỏng nên Long cần thiết mở rộng quân bị lên sáu mươi nghìn quân.
Quân đoàn ba đã được đưa vào biên chế và đang trong quá trình tuyển mộ cùng huấn luyện, mục tiêu trong ba tháng tới có thể tuyển được hai mươi nghìn quân và hoàn thành huấn luyện trong sáu tháng.
Sáu tháng có lẽ cũng đủ để bắt đầu trang bị v·ũ k·hí cho quân đoàng ba.
Cái này không có cách quân đoàn một đang phải tác chiến Long cần ưu tiên nguồn lực của mình cho quân đoàn một hơn.
Quân đoàn ba được chia làm bốn doanh trại cấp lữ đoàn đóng giữ ở các nơi quanh lãnh địa hoàng gia cũng tiến hành tuyển mộ và huấn luyện riêng.
Doanh trại ngoài thành Kim Lăng là lữ đoàn trực thuộc chỉ huy trực tiếp của quân đoàn trưởng Lý Vân.
Lúc Long xuất hiện ngoài doanh trại đã thấy Lý Vân chờ sẵn ở đó, hiển nhiên hắn đã nhận được tin tức.
Lúc tiến vào doanh trại Long nhìn thấy một đội tân binh đang huấn luyện thể lực nhìn đám lính mới đang thở không ra hơi kia hắn lại nhớ tới chính mình lúc mới vào q·uân đ·ội.
Long tiếp tục khảo sát toàn bộ doanh trại một lượt, theo sau hắn Lý Vân cũng vừa đi vừa báo cáo.
“Bệ hạ hiện tại đã tuyển mộ được hai nghìn tân binh, dự tính cuối tháng sau có thể lấp đầy biên chế của lữ đoàn. Hiện tại trong biên chế quân đoàn đã có hơn bảy nghìn binh sĩ, tất cả đều là tân binh.”
Tình hình tuyển quân cũng không tệ, dù sao sắp tới mùa gieo hạt đảm bảo an ninh lương thực là ưu tiên hàng đầu hiện tại, có thế tuyển được từng đấy lính cũng rất tốt.