Chương 190: Tình hình.
Ngay bên cạnh phủ công tước có một tòa dinh thự lớn, quy mô của nó ít nhất cũng gần một phần ba phủ công tước.
Chỉ nhìn vào quy mô cùng vị trí của nó thôi cũng đủ để thấy tòa dinh thự này đắt đỏ tới mức nào, đương nhiên để có thể sống trong tòa dinh thự này cũng không phải chỉ có tiền là được, không phải ai cũng có thể làm hàng xóm của công tước.
Hiện tại chủ nhân của dinh thự này chính là cháu ngoại của công tước cũng là nhị hoang tử của vương quốc Ngô Tử Khiêm.
Ngồi sau bàn làm việc của mình hai tay Ngô Tử Khiêm đạn lại cằm đặt lên trên, đôi mắt nhìn về phía trước nhưng nếu nhìn kỹ mắt của hắn lại không hướng vào một vị trí nào rõ ràng cho thấy hắn đang đăm chiêu suy nghĩ.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa kéo nhị hoàng tử trong trầm tư đi ra, hắn sửa soạn lại một chút rồi đánh tiếng để người bên ngoài tiến vào.
Cánh cửa mở ra người tiến vào là một người đã một thời gian dài không hề xuất hiện chính là Phùng Cương người cùng nhị hoàng tử và Hàn Công Minh trốn thoát tới lãnh địa của công tước.
Phùng Cương tiến vào cúi đầu hành lễ với nhị hoàng tử rồi được hắn ra hiệu mời ngồi xuống ngay đối diện với hắn.
“Phùng đại nhân không biết có tin tức gì từ phía Lý gia cùng với tứ đệ.”
Nhị hoàng tử lên tiếng trước.
Nghe vậy Phùng Cương thở dài một hơi nói.
“Quân đoàn ma pháp của vương quốc Gray đã tập hợp tới hai nghìn năm trăm người ở biên giới. Phía đại hoàng tử cũng điều tới một nghìn người, các quý tộc phía tây gộp lại cũng chỉ có khoảng một nghìn năm trăm người. Bọn họ bị áp đảo hoàn toàn về số lượng.”
Lòng nhị hoàng tử trầm xuống khi nghe tới con số này, chênh lệch gấp đôi đối với trận chiến giữa các siêu phàm giả là một chênh lệch lớn nếu không có sự áp đảo về đẳng cấp muốn bù đắp lượng chênh lệch này cũng không dễ dàng.
“Ngươi nói xem bọn hắn có thể kiên trì trong bao lâu?” Nhị hoàng tử hỏi.
Phùng Cương nghe vậy suy nghĩ một lúc nói.
“Phía vương quốc Gray có thể bị chặn lại tại pháo đài Phú Lang, dù sao bọn hắn cũng không phải lần đầu đánh nhau với vương quốc Gray, hệ thống phòng thủ ở phía tây của bọn hắn rất tốt. Chỉ có điều hệ thống phòng thủ ở phía đông của bọn hắn hoàn toàn không tồn tại, bọn hắn hoàn toàn phơi lưng ra cho đại hoàng tử. Nếu không có bất ngờ gì có lẽ bọn hắn sẽ kiên trì được hơn một tháng.”
“Hơn một tháng!” Nhị hoàng tử khó tin hỏi lại.
“Mặc dù việc này rất khó tin nhưng đây là đánh giá của thần.” Phùng Cương khẳng định trả lời.
Nghe được lời khẳng định của Phùng Cương nhị hoàng tử rơi vào trấm tư.
Cuối cùng hai người trao đổi một lúc rồi Phùng Cương rời đi.
Đứng trước cửa sổ sát đất quan sát bóng lưng Phùng Cương nhị hoàng tử gọi người hầu của mình tiến vào.
“Thông báo ta muốn sắp xếp một buổi họp kín.” Ra lệnh cho người hầu xong nhị hoàng tử trở lại bàn làm việc của mình sắp xếp lại các đồ vật cần thiết.
Nửa giờ sau nhị hoàng tử đã có mặt trong phòng họp. Bởi vì là họp kín nên cũng chỉ có những người quan trọng nhất của lãnh địa mới có thể tham gia như Phương Hùng Lâm, Phương Nhã, Phương Thúc đạt, còn Phương Tùng đang dẫn quân đánh Hẻm Bắc nên không có mặt.
“Chỉ có hơn một tháng?”
Phương nhã sau khi nghe được lời của nhị hoàng tử cũng giật mình. Mặc dù ông ta biết các quý tộc phía tây đang hai mặt thụ địch nhưng chỉ hơn một tháng thì thật sự ông ta không ngờ tới được.
“Nếu đây là lời của Phùng Cương thì khả năng cao là chính xác.”
Phương Hùng Lâm lại rất tin tưởng lời của Phùng Cương.
“Phía tam công chúa thế nào?” Ông ta tiếp tục hỏi nhị hoàng tử.
Nhưng ông ta nhận lại chỉ là một cái lắc đầu.
“Diệu Ngọc nói đám người Thái Nguyệt như đang âm mưu gì đó, tốc độ hành quân của bọn hắn rất chậm. Chúng như muốn nàng tiêu hao lực lượng sau đó đảo khách thành chủ trực tiếp chiếm đoạt toàn bộ quyền lực của nàng.” Nhị hoàng tử trả lời nhưng càng nói giọng của hắn lại càng lạnh.
“Lũ khốn đó chưa bao giờ từ bỏ ý định thôn tính chúng ta, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy chúng làm sao không tận dụng đi được.” Phương Hùng Lâm thở dài rồi ông ta hỏi tiếp.
“Phản ứng của tam công chúa thế nào?”
Nghe vậy nhị hoàng tử lại nở một nụ cười lạnh nói.
“Nếu người bọn hắn hợp tác là ta có lẽ bọn hắn sẽ có chút cơ hội. Nhưng người bọn hắn muốn giá chơi lại là Diệu Ngọc, lấy tính cách của nàng không cho đám người đó một bài học thì lại không giống nàng.”
Những người ở đây nghe vậy trong lòng không khỏi mặc niệm cho đám người Thái Nguyệt, mặc dù bọn họ không gặp mặt vị công chúa này bao nhiêu lần nhưng lại được nhị hoàng tử kể nàng rất nhiều.
Nhưng nói đến đây nhị hoàng tử lại bất đắc dĩ thở dài.
“Vì thế nàng trực tiếp dừng t·ấn c·ông để đại hoàng tử làm gì thì làm. Dù sao vội cũng không phải là nàng mà là Đế quốc, nếu để lão đại chiến thắng lợi thế của bọn hắn trước Thánh quốc có thể biến mất. Dù sao với sự căm thù của lão đại với Đế quốc hắn sẽ không có khả năng giúp đế quốc.”
Dừng một chút nhị hoàng tử lại nói tiếp.
“Hơn nữa rất có thể lần này nàng sẽ nuốt luôn đám quân kia của Thái Nguyệt, dùng chúng làm vật hi sinh.”
“Bất quá vấn đề hiện tại là tam công chúa hiện đang dừng công kích đại hoàng tử, như vậy áp lực của đại hoàng tử sẽ nhỏ đi rất nhiều. Hắn có thể toàn tâm toàn ý tập trung t·ấn c·ông tứ hoàng tử.” Phương nhã nói.
“Đó còn là trong trường hợp bình thường, nhưng nếu trong đám quý tộc phía tây có kẻ sợ hãi trực tiếp đầu hàng đại hoàng tử thì thời gian này sẽ còn rút ngắn.”
Phương Thúc Đạt tiếp lời. Đây cũng không phải lời nói vô căn cứ, chuyện này cũng không phải hiếm có gì trong giới quý tộc.
“Trong vòng nửa tháng phải chiếm được Hẻm Bắc, nếu không đại hoàng tử hoàn toàn có khả năng nhịn đau chấp nhận mất một phần lãnh thổ để có thể đả thông tới vương quốc Gray.”
“Nửa tháng có thể chiếm được nơi đó sao?”
Bọn hắn thật sự nghi ngờ, Phương Tùng đã đánh gần nửa tháng rồi nhưng vẫn chưa thể chiếm được Hẻm Bắc, huống chi bảy ngày trước đại hoàng tử vừa chi viện thêm cho tòa thành này. Còn cả đám quân của lục hoàng tử đang ở một bên nhìn chằm chằm, Phương Tùng có thể an tấm đánh thành được cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Chúng ta có thể tăng thêm quân.”
“Còn bao nhiêu để tăng. Đừng quên ngay phía đông chúng ta đang có một đội quân nếu không cẩn thận chúng ta sẽ lại là Lý gia thứ hai.”
“Mọi người ta có một tin xấu.” Phương Hùng Lâm dơ tay lên ý bảo mọi người chú ý tới ông ta.
Sau khi tất cả đều im lặng ông ta mới nói tiếp.
“Hành động á·m s·át của chúng ta đã thất bại, Bá Cường đang phải chạy trốn sự t·ruy s·át của đối phương. Hắn còn bị một loại v·ũ k·hí kỳ lạ được sử dụng bởi một siêu phàm giả học đồ đánh b·ị t·hương.”
Lời này của Phương Hùng Lâm khiến tật cả mọi người trong phòng đều giật mình, siêu phàm giả học đồ đánh b·ị t·hương một đại pháp sư đây là chuyện nằm ngoài hiểu biết của bọn hắn.
“Mọi người đều biết từ tên phản bội kia rằng lục hoàng tử đang ngày đêm sản xuất v·ũ k·hí gọi là súng. Báo cáo từ phía tây vụ của tên Hoa gì đó cũng cho thấy dấu vết người của lục hoàng tử, chúng ta còn thu giữ được những v·ũ k·hí bọn hắn để lại, những v·ũ k·hí đó hoàn toàn không phải v·ũ k·hí ma pháp.”
Phương Hùng Lâm nói một tràng rồi lớn tiếng gọi người chờ ở bên ngoài vào.
Người đi vào là một nam nhân đã lấm tấm tóc bạc nhưng ánh mắt lại vô cùng có thần, ông ta mặt trên người một bộ quần áo sang quý cổ tay còn đeo một vòng bạc phía trên có khắc ma văn. Hiển nhiên ông ta là một siêu phàm giả.
“Mọi người hẳn đều biết Lương tiên sinh, chúng ta cũng không cần giới thiệu nữa trực tiếp vào vấn đề thôi.”
Lương tiên sinh này là công tượng hàng đầu của lãnh địa, nhận được sự cho phép của Phương Hùng Lâm ông ta ra hiệu cho những người bên ngoài đem đồ vào đặt ngay trước mặt mọi người.
Những thứ này không phải thứ gì khác chính là M1, PTRS, Uzi, shotgun và cả GM94 nữa.
Chờ cửa phòng đóng lại Lương tiên sinh bắt đầu cầm lên hai khẩu M1 nói.
“Các vị đại nhân, không biết các vị có thể phân biệt được sự khác nhau của hai thứ v·ũ k·hí trên tay tôi.”
Bốn người nghe vậy tò mò lần lượt cầm lấy hai khẩu súng quan sát rồi đưa ra kết luận, một cái có khương tuyến một cái thì không.
Lương tiên sinh nhận lại hai khẩu súng nói.
“Mọi người nói không sai súng có khương tuyến chính là loại chúng ta tịch thu được từ trên người đám lính ở phía tây còn loại không có khương tuyến chính là loại lục hoàng tử bán cho chúng ta. Nếu tôi nói rằng chênh lệch sức mạnh giữa hai khẩu súng này không khác mấy chênh lệch giữa phàm nhân và siêu phàm giả các vị có tin.”
Nói đến đây khuôn mặt Lương tiên sinh tối sầm lại, hiển nhiên tâm trang của ông ta không tốt.