Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngũ Đại Tiên Gia, Từ Kế Thừa Thổ Địa Miếu Bắt Đầu Quật Khởi

Chương 7: Kết Bạn Với Hai Tiểu Tinh Quái




Chương 7: Kết Bạn Với Hai Tiểu Tinh Quái

Đại Hoàng nghi hoặc không thôi, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trước đây không phải đã nói rằng bất luận chuyện gì xảy ra cũng không được phép ra ngoài sao? Thế mà giờ đây, nó vẫn nghe lời, quyết định ra ngoài xem xét.

Cùng lúc đó, cách Thổ Địa Miếu không xa, trong đống loạn thạch, hai cái thân ảnh màu trắng mướt mồ hôi, ôm nhau run lẩy bẩy. Đó chính là hai con chồn, người đầy tuyết trắng xóa.

“Ca... hiện tại động thủ không...” Một con chồn run rẩy hỏi.

“Đông lạnh tay!” Con chồn kia hậm hực đáp.

Sau một hồi im lặng...

“Ca, ngươi làm sao còn không động thủ?” Con nhỏ lại hỏi.

“Làm sao không đông lạnh tay được, tảng đá đều bóp không nổi.”

“Ca... ta cóng đến toàn thân đều cứng...”

“Ta cũng giống vậy...”

“Ca... chúng ta không phải c·hết rét sao...”

“Ngẩng đầu!”

“Ngẩng đầu làm gì?”

“Trừng mắt bên kia.”

“A, sau đó thì sao?”

“C·hết cũng phải trừng mắt bọn chúng! Để chúng biết, chúng ta không phục!”

“......”

“Ca... ta cảm giác có chút tung bay...”

“Ta cũng giống vậy...”



“Ca... ta nghe cá mùi...”

“Ta cũng giống vậy...”

Đại Hoàng không nhịn được, nắm lấy hai tên gia hỏa đỉnh ngốc nghếch, kéo về Thổ Địa Miếu. Hai con chồn kia do bị đông lạnh lại đói, thân thể cứng đờ, tinh thần r·ối l·oạn, thậm chí xuất hiện ảo giác.

Nhạc Xuyên nhìn hai cái con chồn, không khỏi dở khóc dở cười. Vì báo thù mà suýt chút nữa đã đem mạng sống của chúng đặt lên bàn cược. Thú vị hơn, cách báo thù của chúng lại chỉ là kiên trì ném đá vào cửa sổ, giống như những đứa trẻ con hồn nhiên.

“Đại Hoàng, cho chúng nó một con cá đi. Cứu mạng quan trọng.” Nhạc Xuyên nói.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng Nhạc Xuyên đã lên tiếng, Đại Hoàng cũng đành ngoan ngoãn đi ra ngoài. Tuyết lớn bên ngoài vẫn rơi, nhiệt độ đã lạnh đến mức nước đóng thành băng. Thùng nước bên trong đã sớm biến thành Băng Đà. Nhạc Xuyên đã nhắc nhở Đại Hoàng vớt cá ra từ sớm, treo ở dưới mái hiên.

Đại Hoàng trái xem phải xem, cuối cùng chọn một con cá gầy nhỏ nhất. “Cho, ăn đi!”

Hai con chồn lần theo mùi vị ôm lấy đồ ăn, rồi một ngụm gặm xuống. Nhưng không ngờ, do bị đông lạnh, cá cứng ngắc mắc ở răng, đông cứng đầu lưỡi, khiến hai con chồn lập tức chít chít kêu thảm.

Dẫu vậy, thức ăn đã kích thích khiến chúng nhanh chóng phấn chấn, ôm cá liền gặm. Chẳng mấy chốc, một con cá đã biến mất trong bụng hai con chồn, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Nhạc Xuyên lúc này mới hỏi: “Hai người các ngươi, có thể hiểu ta không?”

Hai con chồn “ken két” kêu lên.

Đại Hoàng phiên dịch: “Bọn chúng nói có thể.”

Mặc dù hai con chồn chưa luyện hóa hoành cốt, chưa thể nói tiếng người, nhưng lại có thể nghe hiểu lời nói của Nhạc Xuyên. Giống như kiếp trước, nuôi mèo chó, tuy chúng không biết nói, nhưng vẫn hiểu rõ chỉ lệnh của chủ nhân.

“Tốt, đã như vậy, ta muốn hỏi một chút, hai người các ngươi liên tục nhiều ngày q·uấy r·ối ta, rốt cuộc là muốn gì?”

Nghe vậy, hai con chồn lập tức lúng túng cúi đầu xuống. Nói ra thì lại không biết bắt đầu từ đâu... Lúc đầu cũng không có gì thù hận, chỉ là cảm thấy bị xem thường, trong lòng khó chịu nên mới muốn đánh một trận. Nhưng đánh không lại Nhạc Xuyên, càng tức giận hơn, lại không dám một mình ra mặt, chỉ có thể quyên đá ném vào cửa sổ.

Thực ra, chuyện đó cũng không tính là gì đặc biệt, mấu chốt là bây giờ đã liên tục mấy ngày không ăn, lại còn bị đông cứng trong đống tuyết. Cuối cùng, người ta không những cứu mình, còn cho mình đồ ăn.

“Ken két... Ken két...”

Đại Hoàng lập tức phiên dịch: “Nó nói, sự tình đều là nó làm, thù đều coi như nó, để chúng ta đừng làm khó dễ nó đệ đệ.”



Một con chồn khác cũng theo sau “ken két” thét lên.

Đại Hoàng tiếp tục phiên dịch: “Cái này nói, chúng ta muốn g·iết cứ g·iết nó, đem nó ca ca thả ra, nó ca ca đã thành gia, còn có một tổ con non. Giết nó ca ca một cái, chính là g·iết cả nhà nó.”

Hai con chồn lập tức “ken két” rùm beng, trong quá trình còn phát sinh nhiều lần quyền cước xung đột.

Nhạc Xuyên nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười, vốn cho rằng hai con chồn chỉ là tính trẻ con, không ngờ một con trong đó còn làm cha.

“Cho ăn, ngươi... ngươi nói ngươi, giữa mùa đông, trong nhà có bà nương, có hài tử, cả một nhà gào khóc đòi ăn, ngươi không hảo hảo tìm kiếm thức ăn, lại ở đây tức giận trả thù, có đáng không?”

Hai con chồn nghe xong lập tức xấu hổ cúi đầu. Trước đó là bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, không muốn nghĩ nhiều, nhưng giờ tỉ mỉ suy ngẫm lại, thật sự có chút không thích hợp.

Nhạc Xuyên lại khiển trách: “Các ngươi cảm thấy đầu mình to bằng cái bát sẹo, không có gì phải sợ, nhưng người nhà của các ngươi đâu? Ngươi cũng không muốn con của ngươi trưởng thành mà không có phụ thân chứ?”

Hai con chồn đều nhanh chóng áp đầu xuống đất.

Nhạc Xuyên không nhịn được nói: “Lười nhác cùng các ngươi chấp nhặt, đi thôi đi thôi, chỗ nào đâu tới thì về chỗ đó...”

Hai con chồn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đối phương vậy mà không g·iết mình.

Đại Hoàng đứng thẳng người lên, ôm ngực, cố gắng cao lớn hơn, lạnh lùng nói: “Còn không đi?”

Hai tên gia hỏa vội vàng quay người chạy ra ngoài, nhưng không để ý bậc cửa, bị vấp té lăn lông lốc.

Cuống quýt đứng lên, chạy ra một đoạn, hai tên gia hỏa vẫn như cũ khó có thể tin.

“Vậy mà không g·iết chúng ta?”

“Có phải không ngại chúng ta gầy, không có thịt không?”

Cả hai đang suy nghĩ lung tung thì tiếng la từ phía sau vang lên: “Hai người các ngươi, dừng lại!”

Hai con chồn bỗng nhiên giật mình.

“Nó đuổi theo tới.”



“Nói không giữ lời.”

Thật đáng tiếc, thể lực của chúng còn chưa phục hồi, căn bản không thể chạy nhanh, không được mấy bước đã bị Đại Hoàng đuổi kịp, sau đó một cước đá văng chúng trên mặt đất.

“Hai người các ngươi có mao bệnh à? Gọi các ngươi đừng chạy, còn chạy càng hăng.”

Hai con chồn nằm bẹp trên mặt đất. Dù sao giãy dụa cũng vô dụng, chúng dứt khoát nằm ngửa ra.

Đại Hoàng tức giận hừ một tiếng, “Cho! Cầm lấy!”

Nói xong, nó ném hai con cá đông lạnh vào giữa hai bọn chúng.

Hai con chồn cảm giác lưng dưới mặt đất truyền đến chấn động, lập tức hương vị cá bay vào lỗ mũi.

“Cái này...”

“Cái này là cái gì?”

“Đây là nhà ta lão sư đưa cho các ngươi.”

“Vì cái gì?”

“Nhà ta lão sư nói, lại đói không có khả năng đói hài tử. Tiểu hài tử chính là giai đoạn phát triển, không ăn no về sau sẽ không cao lớn được.”

Nói xong, Đại Hoàng tiêu sái quay người, hướng Thổ Địa Miếu đi đến.

Đi được hai bước, Đại Hoàng lại quay đầu, “Đúng rồi, nhà ta lão sư còn nói, không ăn thì đến cầm, nhưng tuyệt đối đừng để đói hài tử. Đi, nhanh đi về đi!”

Hai con chồn cứ thế đứng yên tại chỗ.

Nhìn một chút trên đất là cá đông lạnh, lại nhìn về phía xa trong gió tuyết Thổ Địa Miếu, hai bọn nó đồng thời quỳ xuống.

Đại Hoàng còn chưa vào cửa, hai con chồn nhìn thấy một điểm sáng từ bên ngoài bay tiến đến.

Nhạc Xuyên không kìm được cười ha ha, “Lại thêm hai cái tín đồ, cũng không tệ.”

Nhìn ra ngoài tuyết lớn, Nhạc Xuyên nảy ra một ý tưởng trong đầu. Nếu như mình có đủ đồ ăn, không biết có thể mời chào một chút tinh quái không thể vượt qua mùa đông, để bọn chúng trở thành tín đồ của mình, cung cấp hương hỏa cho mình không?

“Đúng rồi, có thể đào một cái hầm băng dưới đất, thừa dịp mùa đông cất giữ một chút băng, sang năm có thể có ‘tủ lạnh’ để chứa đựng loại thịt.”