Chương 61: Nghệ Thuật Bắn Cung
Nhạc Xuyên bắt đầu chế tạo ba cái ná cao su. Thực ra, công kích từ xa tốt nhất vẫn là cung tiễn. Đồ chơi này so với ná cao su tốt hơn, nhưng quá phiền phức.
Chế tạo cung cần đến sáu loại vật liệu: gỗ, sừng, gân, nhựa cây, dây, và sơn. Nhạc Xuyên trong tay không có gì cả.
Quá trình chế tạo cung rất phức tạp, để có một tấm cung tốt, ít nhất cũng cần ba năm chăm chỉ làm việc, còn cần phải bảo dưỡng thường xuyên. Bên cạnh đó, mũi tên cũng cần phải chế tác riêng, phiền phức không kém.
Vì vậy, Nhạc Xuyên quyết định trực tiếp lên nỏ. Theo như hiện tại, tỷ lệ hiệu suất cao nhất chính là ná cao su. Đơn giản, dễ sử dụng, uy lực cũng không tệ, mà viên đạn lại không cần tiền, chỉ cần chà xát một chút là có.
Cùng lắm thì, chỉ cần làm một cái khuôn đúc giống như gạch mộc vậy.
Ná cao su có uy lực rất lớn, chí ít đối với xương cốt tinh tế và trống rỗng của chim nước là như vậy.
Khi Hoàng Gia ba huynh đệ tuần tra trở về, trên tay họ dẫn theo hơn mười con chim nước lớn nhỏ khác nhau. Những con chim này nếu lớn một nồi hầm không xuống, nhỏ thì một ngụm có thể ăn hai.
Họ vừa toa xương cốt, vừa trò chuyện.
“Ná cao su thật tốt dùng, đánh lấy những con chim này đầu, trực tiếp c·hết, đánh lấy cổ, trực tiếp đoạn.”
“Đáng tiếc, còn có mấy cái thuận thủy phiêu đi, không có mò được.”
“Trong hồ nước cá còn chưa vào, chim này lại ăn trước.”
“Đúng vậy, chim này một đám một đám, mỗi ngày bắt mấy con, khẳng định ăn không hết.”
“Nó ăn cá của chúng ta, chúng ta ăn nó.”
“Nếu có thể như lợn rừng, nuôi dần lên để ăn thì tốt.”
Những lời nói của họ vô tình lại khiến Nhạc Xuyên suy nghĩ. Thổ Địa Miếu hẳn là nằm ở cực Bắc, những con chim này chắc chắn là từ phương Nam di trú. Vừa đến mùa đông, chúng sẽ bay đi, chờ đến đầu xuân lại quay về.
Chim di trú không chỉ để nghỉ ngơi, mà còn để đẻ trứng. Nếu như có thể thu thập được trứng của chúng, ấp ra chim nhỏ, chẳng phải có thể từ từ nuôi lớn hay sao?
Quyết tâm làm thì làm. Nhạc Xuyên lập tức giao nhiệm vụ cho Hoàng Gia ba huynh đệ. Ngày mai bắt đầu, chú ý nhìn chằm chằm những con chim nước nghỉ lại, xem chúng có đẻ trứng hay không.
Nhạc Xuyên nhắc đến một vài loài chim chính là vịt hoang, dã ngỗng. Hai loại chim này đã bị nhân loại thuần hóa và trở thành gia cầm, chắc chắn có lý do trong đó.
Hoàng Gia ba huynh đệ đều gật đầu. Dù sao đây cũng liên quan đến tương lai thức ăn, không thể không để bụng.
Nhắc đến nuôi gà, con chồn yêu gà đến điên cuồng, lưu lại một câu nói: “Con chồn cho gà chúc tết.”
Hồ ly cũng yêu gà, lưu lại tục ngữ: “Như cái trộm được gà mái tiểu hồ ly.”
Chuột cũng yêu gà, chỉ là kích cỡ nhỏ, không chơi lại gà, chỉ có thể trộm chút trứng gà.
Nhạc Xuyên nhìn những thành viên trong tiên gia, từ lớn đến nhỏ, tất cả đều là yêu gà bộ tộc!
Chỉ là, trong nước không sinh gà a. Không biết nhân loại bên kia có hay không. Các loại Hồ Nhị trở về để đi nhìn một cái.
Nhạc Xuyên không nhắc lâu, Hồ Nhị liền trở lại. Nó còn dùng mặn đầu đổi được một bao lớn mỏ đồng.
Để khao thưởng Hồ Nhị, Nhạc Xuyên đã cho Hoàng Gia ba huynh đệ đi ra ngoài một chuyến.
Hồ Nhị bắt đầu kể về những gì mình đã trải qua.
“Sư phụ, lúc đầu có thể về sớm hơn, nhưng chuột tinh trong tay không đủ hàng tồn, ta lại đợi lâu mấy ngày. Mặt khác, ta cùng nó đã hẹn, mỗi tháng vào đêm trăng tròn giao dịch một lần.”
Nhạc Xuyên nhẹ gật đầu, “Như vậy cũng tốt. Bất quá chúng ta chỉ có một túi bách bảo, mỗi lần giao dịch đều phải để ngươi đi một chuyến.”
Hồ Nhị lập tức lắc đầu, “Ta không chịu ngồi yên, ta thích chạy nhảy.”
Khi đang nói chuyện, Hoàng Gia ba huynh đệ trở về, trên tay còn xách theo hơn mười con chim lớn nhỏ.
Hồ Nhị kinh ngạc, “Sư huynh thật sự quá lợi hại, cả trên trời chim đều có thể tóm lại.”
Nếu như Đại Hoàng bọn họ mang về chính là chuột, con thỏ, Hồ Nhị sẽ không ngoài ý muốn. Dù là cá, cũng chỉ có thể nói là hơi hao một chút, không phải là bắt không được.
Có thể chim bay! Nếu như chỉ bắt được một hai con, đó là vận khí tốt. Nhưng bắt đến mười con, vậy tuyệt đối không phải vận khí có thể giải thích.
Nhị Hoàng lập tức xuất ra ná cao su, hung hăng khoe khoang một thanh.
“Hồ Nhị huynh đệ, tới tới tới, ta dạy ngươi chơi như thế nào, đợi lát nữa cũng mang ngươi đi đánh chim!”
Hồ Nhị đưa ra chính mình lông xù móng vuốt.